Xuyên Vào Game Làm Vua

Chương 2

Một dòng chữ trắng hiện ra giữa nền đen sâu: [Kết nối thất bại.]

[Người chơi không còn hoạt động.]

[Vui lòng xác nhận: Đăng xuất vĩnh viễn.]

Giọng nói máy móc vang lên từ loa máy tính bảng, đều đặn và vô cảm, như tiếng chuông điểm giờ cuối cùng.

Mẹ cậu giật mình. Bà cúi xuống, lay cậu.

“Tư Niệm?” Bà gọi, giọng nhỏ như sợ phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch, nhưng đồng thời cũng run lên như sắp vỡ vụn.

Không có tiếng trả lời.

Trên màn hình theo dõi sinh tồn, đường biểu thị nhịp tim dần trở nên chậm lại.

Một nhịp... rồi một nhịp nữa... rồi — tít — tít —

Một đường chỉ ngang xuất hiện. Đơn âm thanh kéo dài, thẳng tắp. Lạnh lẽo và tàn nhẫn.

“Tư Niệm!” Mẹ cậu hét lên, đứng bật dậy, lao ra cửa. “Bác sĩ! Bác sĩ! Cấp cứu! Làm ơn!”

Tiếng giày vang lên dồn dập ngoài hành lang. Điều dưỡng trực đêm lập tức lao vào, theo sau là hai bác sĩ, rồi y tá.

Ánh sáng từ đèn điện hắt lên chiếu sẵn cả căn phòng, chói loá. Họ nhanh chóng đẩy xe đẩy thiết bị vào, người mẹ bị đẩy ra khỏi giường nhưng vẫn đứng ôm lấy ngực mình, như thể nếu không giữ lại, trái tim bà sẽ co lại cùng đứa con trai đang nằm đó.

Tiếng lệnh vang lên dồn dập.

“Chuẩn bị máy sốc điện!”

“Hồi sức! Nhịp tim?”

“Không có nhịp. Tiến hành ép tim ngoài l*иg ngực!”

Một loạt tiếng bíp gấp gáp vang lên. Cơ thể Tư Niệm được lật nghiêng rồi đặt thẳng. Một bác sĩ cúi xuống ép ngực, người khác cầm máy sốc điện, áp vào hai bên ngực cậu.

“Xung điện lần thứ nhất – ba... hai... một...”

Ngực cậu bật lên dưới cú sốc. Nhưng rồi lại rơi xuống, mềm như búp bê sứ vỡ.

“Lần hai – ba... hai... một...”

Không phản ứng.

Mẹ cậu nấc lên, không nói được câu nào.

“Lần ba – tăng điện áp!”

“Ba... hai... một!”

Tia điện cuối cùng lóe lên nhưng cũng không thể cứu sống trái tim đã không đập nữa.

Chính lúc ấy, Tư Niệm – không còn đau, không còn lạnh, không còn khát. Không còn cảm nhận được gì nữa. Cơ thể không còn là của mình nữa.

Chỉ còn là linh hồn – mơ hồ, không trọng lượng, lơ lửng như trôi khỏi chiếc giường trắng kia.

Cậu nhìn thấy chính mình nằm đó. Nhìn thấy mẹ quỳ gục, bác sĩ thất thần, màn hình vẫn phát âm thanh “tít—” kéo dài.

Cậu thở hắt ra, cuối cùng cậu cũng không còn làm khổ người mẹ tóc đã hoa râm vì chăm sóc cậu suốt ngày đêm. Những vị bác sĩ, y tá chạy loạn lên khi máy báo hiệu phòng cậu cứ vang lên từng hồi.

Nhưng cậu vẫn còn một điều tiếc nuối, không thể sát cánh cùng người đàn ông trong game đã theo cậu suốt bao năm bệnh tật.