Chương 1
Phòng bệnh số 405 – Khoa Ung thư nội trú – 23:51 phút.
Đèn huỳnh quang trên trần hắt xuống ánh sáng trắng nhạt, lạnh lẽo như sương phủ một lớp mỏng lên mọi vật.
Các thiết bị y tế im lìm trong góc phòng, tiếng máy theo dõi nhịp tim thi thoảng vang lên từng hồi ngắn – tít… tít… tít… như kim loại bị dao nhọn gõ khẽ vào, lạnh lẽo và căng thẳng.
Tư Niệm nằm nghiêng trên giường, tấm chăn trắng mỏng đắp đến tận vai, bao lấy cơ thể cậu gầy đến mức tưởng chừng như chăn mỏng thôi cũng đủ đè nặng. Xương quai xanh nhìn như 1 ngọn núi nhỏ gồ lên trên làn da trắng bệnh của cậu.
Cánh tay hằn rõ những vết sẹo chằng chịt từ mờ cho tới mới nhất dấu kim tiêm. Những đường gân xanh hiện rõ dưới lớp da tái xanh do truyền hóa chất kéo dài.
Gương mặt cậu thanh tú nhưng tiều tụy, quầng mắt thâm sâu như thể đã mất ngủ rất lâu.
Mi mắt cậu khẽ rung. Không phải vì mơ, mà là phản ứng vô thức của một thân thể đã gần đi đến ranh giới giữa sống và chết.
Một đường ống truyền cắm sâu vào tĩnh mạch, cố định bằng lớp băng trắng, kéo xuống từ khớp tay trái — nơi làn da mỏng như giấy. Dung dịch trong chai truyền dịch nhỏ xuống từng giọt, chậm rãi, lặng lẽ, như từng nhịp đếm chờ thời gian kết thúc.
Chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh phát ra tiếng đều đều, mỗi âm thanh vang lên như một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng trái tim cậu vẫn đang cố gắng.
Mẹ Tư Niệm ngồi ở bên giường, hai bàn tay khô gầy nắm lấy tay con trai như bấu víu vào một sự sống mong manh.
Bà gần như không ngủ suốt nhiều đêm, tóc tai rối bời, gò má hóp lại, đôi mắt đỏ hoe và mỏi mệt. Bà không dám khóc. Bởi vì bà biết, nếu bà khóc, có lẽ Tư Niệm sẽ chẳng còn lý do để gắng gượng.
Trên bàn, chiếc máy tính bảng đang mở.
Màn hình hiển thị giao diện của một trò chơi điện tử. Đó là trò chơi Tư Niệm từng say mê nhất, nơi cậu hóa thân thành một vị vua, thống lĩnh một đế quốc hùng mạnh giữa bối cảnh giả tưởng huyền bí.
Từng đêm, khi đau đớn không cho phép ngủ, cậu lại chiếc máy tính này, như nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình: "Không bệnh tật, không đau yếu, không bị thời gian bức tử."
Cậu đã không đăng nhập nữa từ khi bệnh trở nặng. Nhưng sáng hôm nay, cậu mở lại nó – để nhìn lần cuối. Nhân vật mặc áo choàng đen ngồi trên ngai vàng trong sảnh đường trống trải, như đang chờ cậu về.
Rồi đột nhiên – màn hình tối đen.