Mật Âu nghe xong, tuy hơi khó hiểu nhưng lại vô cùng phấn khích.
“Nếu em không biết đi đâu, thì về bộ lạc của ta đi!” Hồi nãy hắn còn nghĩ mình sẽ đi theo tiểu giống cái về bộ lạc của cô nữa kìa. Dù hơi tiếc khi phải rời nơi mình sinh sống, nhưng giống đực thì phải theo giống cái mà!
“Bộ lạc của anh? Tôi có thể đến sao?” Nếu có nơi trú thân thì thật tốt, bên cạnh còn có một con hổ lớn trông có vẻ rất mạnh để bảo vệ mình. Nhưng bộ lạc của con hổ này chắc cũng toàn là hổ nhỉ? Con hổ này không có ác ý không có nghĩa tất cả đều thân thiện.
“Đương nhiên là được rồi! Một giống cái đáng yêu và xinh đẹp như em, bộ lạc chắc chắn sẽ hoan nghênh chào đón!”
Giống cái? Quả thật là cách gọi đúng chuẩn trong thế giới động vật rồi.
“Vậy là ổn rồi, chúng ta đi thôi.” Sở Vãn Khanh cảm thấy nhẹ nhõm khi tạm thời có một nơi để trú chân. Cô nhặt quả dưới đất lên, lại giơ tay vuốt ve con hổ to trước mặt. Đúng là con mèo lớn, cảm giác thật tuyệt, cô nghĩ thầm, rồi mỉm cười với Mật Âu.
Mật Âu rất thích được tiểu giống cái vuốt ve, bèn cúi người xuống: “Tiểu giống cái, lên đi, ta chở em về.”
Sở Vãn Khanh nắm lấy lông hổ, khéo léo leo lên lưng Mật Âu. Cô từng cưỡi ngựa, nhưng đây là lần đầu cưỡi hổ. Con hổ vừa cao lớn vừa mạnh mẽ, cảm giác cũng được lắm.
“Đừng gọi tôi là tiểu giống cái, tôi tên Sở Vãn Khanh.” Cô vừa nói vừa xoa xoa chỗ mình vừa túm lông, sợ lúc nãy đã làm đau hắn.
Sở Vãn Khanh, Sở Vãn Khanh… Mật Âu thầm nhẩm trong lòng nhiều lần. Tên của tiểu giống cái cũng cực kỳ đặc biệt, nghe rất hay.
“Ta là Mật Âu, là hổ thú mạnh nhất bộ lạc! Ta, ta vẫn chưa có bạn đời đâu.” Nói đến đây, mặt Mật Âu đỏ bừng, rồi thình lình tung bốn chân chạy như bay.
“Mật Âu, chậm chút!” Mật Âu chạy nhanh quá, Sở Vãn Khanh cảm thấy sắp bị văng ra đến nơi, đành cúi người ôm chặt lấy hắn.
Mật Âu cảm thấy toàn bộ cơ thể tiểu giống cái áp sát vào mình, chẳng những không giảm tốc mà còn hào hứng phóng như bay về bộ lạc.
Đợi đến khi Sở Vãn Khanh cảm nhận được Mật Âu dừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy một cái cổng đơn sơ, bên cạnh là mấy hàng rào bằng gỗ và một chòi canh cao. Trên chòi có một con đại bàng đang đậu, thấy họ về liền bay xuống, trong nháy mắt biến thành người!
“Anh, anh…” Sở Vãn Khanh suýt nữa hét lên, phải cố gắng kiềm chế. Cô tự nhủ hổ còn biết nói tiếng người thì đại bàng hóa hình có gì lạ chứ? Nhưng đúng là yêu tinh thật, hình người cũng quá đẹp đi.