Mật Âu rất vui vẻ, cái đầu hổ to đùng gật gật, lại còn nhích sát về phía cô.
Thấy nó gật đầu, Sở Vãn Khanh cảm nhận con này thành tinh thật rồi. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu - vỗ béo rồi ăn. Cô gần như muốn khóc, run run nhặt quả lên. Hổ đã cho thì chắc là ăn được nhỉ?
Cô lau sạch nước dãi lấp lánh trên quả, không khách sáo cắn một miếng to, thôi thì còn sống được phút nào hay phút ấy.
Vỏ quả dai dai, bên trong sánh sữa ngọt lịm. Cô vừa cắn vừa hút sạch lớp nước trắng thơm ngậy, rồi nhai luôn cả vỏ, ăn hết xong mới cảm thấy bụng đã no no.
Thấy tiểu giống cái ăn quả mình hái còn lộ ra vẻ thỏa mãn, con hổ càng vui vẻ hơn nữa. Hắn nghĩ chắc là tiểu giống cái đã chấp nhận mình rồi đúng không? Nhất định là thế rồi, đối phương thích quả ngọt hắn hái như vậy mà.
Mật Âu bắt đầu can đảm hơn, đầu hổ cọ nhẹ vào người Sở Vãn Khanh, giục cô ăn nốt quả còn lại.
Sở Vãn Khanh nhìn con hổ đang cọ lung tung vào người mình, dường như không có ác ý gì, nên cũng to gan hơn một chút, đưa tay ra sờ sờ đầu.
“Gừ.” Mật Âu cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm của tiểu giống cái vuốt trên đầu mình, lập tức phấn khích, giống cái xinh đẹp này chắc chắn rất thích hắn rồi!
Hắn càng cọ mạnh hơn, Sở Vãn Khanh bỗng có cảm giác như đang vuốt ve một con mèo lớn ngoan ngoãn.
Sau khi cọ xong, Mật Âu cúi đầu hít hít người cô. Trên người giống cái ngoài hương thơm ngọt ngào đặc trưng, còn có cả mùi của hắn. Mắt hổ híp lại, đầy mãn nguyện.
“Này, có thể đưa tôi ra khỏi đây không?” Sở Vãn Khanh sau khi bị cọ một trận, nhận ra bản thân tạm thời không gặp nguy hiểm, liền dẹp bỏ sợ hãi, thậm chí còn thấy con hổ này có vẻ rất linh tính, bèn chủ động hỏi chuyện.
Ra ngoài? Đúng rồi, hắn còn chưa hỏi vì sao một giống cái xinh đẹp thơm ngát thế này lại xuất hiện một mình trong khu rừng sương mù chứ!
“Tiểu giống cái muốn đi đâu? Sao lại tới nơi này?” Con hổ to trước mặt không mở miệng, nhưng lại phát ra âm thanh, còn rõ ràng là tiếng phổ thông!
“Biết, biết nói?” Sở Vãn Khanh lắp bắp. Cô đã đoán con hổ này thành tinh, nhưng không ngờ lại đến mức này!
“Khi ở hình thú, bọn ta dùng bụng để phát tiếng.” Mật Âu thấy lạ vô cùng, chuyện đó có gì đáng ngạc nhiên đâu?
“Tiểu giống cái, em còn chưa trả lời ta em muốn đi đâu? Ta đưa em ra ngoài.”
“Tôi cũng không biết vì sao mình đến đây. Cũng không biết mình có thể đi đâu nữa.” Nói đến đây, Sở Vãn Khanh không che giấu được sự hụt hẫng. Cô đã xuyên đến một hành tinh xa lạ, vậy rốt cuộc có thể đi đâu được?