Cùng lúc đó, Mật Âu vừa đi săn về, bỗng thấy trong khu rừng quen thuộc xuất hiện một tiểu giống cái xa lạ! Một tiểu giống cái rất đẹp mắt!
Sao giống cái quý giá thế này lại xuất hiện một mình ở nơi nguy hiểm như vậy!
Ở thú thế, số lượng giống cái ít hơn giống đực rất nhiều. Thứ nhất là tỷ lệ sinh nở đã lệch sẵn 1:3, thứ hai là khả năng thích nghi của giống cái yếu hơn giống đực, nên khả năng sống sót đến lúc trưởng thành của họ rất thấp. Trong bộ lạc của Mật Âu có hơn 300 con đực trưởng thành, mà số giống cái trưởng thành hoặc sắp trưởng thành gộp lại chưa tới hai mươi.
Vì vậy, để cân bằng số lượng, mọi người đều ngầm thỏa thuận một giống cái có thể có nhiều giống đực.
Dù điều này khiến những thú nhân đực đầy tính chiếm hữu rất đau lòng, nhưng bất kể mạnh yếu, tất cả đều mặc định tuân theo quy ước này, cùng nhau nâng niu giống cái như bảo vật.
Mật Âu lắc lắc đầu, thấy tiểu giống cái kia đang chăm chú nhìn quả ngọt bị rơi, chắc muốn ăn lắm rồi. Hắn nhớ mấy giống cái trong tộc rất thích quả ngọt này. Nhưng quả này đã rơi xuống rồi! Làm sao có thể để tiểu giống cái xinh đẹp ấy phải ăn quả bị rơi cơ chứ!
“Gừ!” Mật Âu trong hình thú gầm lên một tiếng oai hùng, nhằm thu hút sự chú ý, sau đó thong thả sải bước, khoe thân hình cường tráng, oai phong đi về phía giống cái.
Sở Vãn Khanh đang chăm chú nghiên cứu quả kia, bất ngờ nghe tiếng hổ gầm, theo phản xạ quay đầu lại, lập tức đơ người. Một con hổ trắng to lớn, bên miệng còn dính máu, đang từ từ bước về phía cô.
Mật Âu có chết cũng không ngờ được, cái cách hắn thể hiện mình, trong mắt Sở Vãn Khanh lại thành tư thế cảnh giác của một con hổ trước khi vồ mồi.
Thấy con hổ đột ngột nhảy vọt lên, Sở Vãn Khanh chẳng hiểu sao mình lại đứng đơ một chỗ, chỉ biết tái mặt, toi rồi, chỉ mong bị cắn một phát chết luôn cho gọn, đừng để cô đau đớn giãy giụa.
Cô nhắm mắt chờ chết, nhưng mãi không thấy đau. Mở mắt ra thì thấy con hổ đang trèo lên cây hái quả.
Lẽ nào hổ ở thế giới này ăn chay!
Sở Vãn Khanh chết lặng.
Mật Âu ngậm hai quả ngọt, nhảy xuống, đặt nhẹ nhàng trước mặt cô, mắt hổ long lanh nhìn cô đầy mong đợi.
Sở Vãn Khanh nhìn con hổ đặt quả ngọt trước mặt, mắt mở to tròn, đồng tử màu hổ phách trông rất đẹp.
“Cho, cho tôi à?” Cô lắp bắp hỏi.
Giọng của tiểu giống cái êm tai quá!