Mỹ Vị Thú Thế: Được Ôm Mỗi Ngày, Đáng Yêu Muốn Xỉu!

Chương 1

Sở Vãn Khanh không biết mình may mắn hay xui xẻo. Ký ức cuối cùng trước khi cô ngất xỉu là máy bay gặp nạn đang rơi xuống. Lúc tỉnh dậy, cô thấy mình ở giữa một khu rừng rậm, xung quanh không có dấu tích nào của máy bay hay hành khách khác.

Khu rừng rậm rạp tươi tốt, sinh vật kỳ dị khắp nơi. Có những thân cây khổng lồ mười người ôm mới xuể, xung quanh đầy những cây nấm màu sắc rực rỡ to bằng đầu người, thậm chí còn có những bông hoa giương nanh múa vuốt trước mặt.

Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy!

Còn thêm khí hậu nóng bức, chắc cỡ bốn mươi độ. Sở Vãn Khanh định dựa vào mặt trời và đồng hồ để xác định phương hướng, nhưng vừa ngẩng lên thì choáng váng. Hậu Nghệ năm xưa bắn hụt à! Sao lại có tận hai mặt trời?

Sở Vãn Khanh đã dần chuẩn bị tâm lý rằng nơi này có lẽ không phải Trái Đất. Nhưng cho dù có cứng cỏi đến đâu, thì chuyện “xuyên không” vẫn là cú sốc quá lớn để tiêu hóa ngay lập tức.

Huống chi là xuyên đến hành tinh khác!

Liệu hành tinh này có người ngoài hành tinh không? Có khi nào họ bắt cô vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu? Nếu vậy thì thà bị gϊếŧ luôn cho nhanh còn hơn.

Sở Vãn Khanh tuyệt vọng kiểm tra đồ đạc mang theo. Chỉ còn một chiếc đồng hồ và một chiếc điện thoại, nếu đồ trang sức tính là đồ dùng thì cũng khá đầy đủ: dây chuyền, bông tai, nhẫn.

Điện thoại chỉ còn 10% pin, sắp sửa biến thành cục gạch. Chiếc đồng hồ từng chỉ để làm đẹp giờ lại là thứ có ích và giá trị nhất. Có giá? Cô bật cười mỉa mai, đến nước này rồi mà còn quan tâm đến chuyện đáng giá hay không.

Cô là một thợ săn tiền thưởng. Từ lúc có ý thức, cô đã có một loại chấp niệm với tiền bạc. Chỉ cần ra giá đủ cao thì chuyện gì cô cũng dám làm. Có phải cô đã làm quá nhiều chuyện thất đức rồi không?

Cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ rối ren. Tranh thủ còn ban ngày, trước tiên phải tìm chỗ trú chân mới là điều quan trọng. Nhưng khu rừng này đầy rẫy nguy hiểm, đi đâu mới an toàn đây?

Nơi cô đang đứng rõ ràng không thích hợp để dừng lại. Sở Vãn Khanh đành bất đắc dĩ bắt đầu cuộc hành trình khám phá.

Đi được một đoạn, "tách", trước mặt cô rơi xuống một quả gì đó, vỏ ngoài hồng phấn, lốm đốm hồng đậm, to bằng hai nắm tay. Vì rơi xuống đất mà nước trắng sữa bên trong tràn ra.

Cái này ăn được không nhỉ?

Vừa nhìn thấy nó, trong đầu cô bật ra suy nghĩ: ăn!

Từ lúc tỉnh lại đến giờ chưa có gì vào bụng, dạ dày cô như đang tự gặm lấy chính nó.