Mỹ Vị Thú Thế: Được Ôm Mỗi Ngày, Đáng Yêu Muốn Xỉu!

Chương 5

“Mật Âu, ngươi mang về một tiểu giống cái?” Khắc Tư vừa kinh ngạc vừa kích động. Bộ lạc lại có thêm một giống cái, mà còn xinh đẹp như vậy!

Khắc Tư âm thầm siết nhẹ cơ bắp, cố gắng phô diễn trước tiểu giống cái, nhưng Sở Vãn Khanh vẫn đang đắm chìm trong cú sốc “xuyên vào thế giới yêu quái”, hoàn toàn không để ý đến tâm tư nho nhỏ của anh chàng đại bàng.

Mật Âu không buồn để ý đến Khắc Tư, mang theo Sở Vãn Khanh bước nhanh vào trong bộ lạc.

Một đoạn dài gần cổng không có ai ở, vô cùng hoang vắng. Phải đi thêm một lúc mới bắt đầu thấy có người.

Bộ lạc này khác xa so với tưởng tượng của Sở Vãn Khanh. Cô từng nghĩ rằng đám yêu quái này chắc sống cũng không tệ, ít nhất bộ lạc cũng phải giống như làng xóm hiện đại, nhà cửa liền kề. Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác, nơi này không có nhà cửa gì cả, thậm chí còn chẳng bằng mấy túp lều tranh, chỉ là vài cọc gỗ dựng sơ sài với da thú che lên, dựng thành những cái lều rải rác, không theo trật tự gì. Khoảng cách giữa các lều cũng rất xa, cho thấy diện tích bộ lạc này khá rộng.

“Khanh Khanh, xuống đi.” Mật Âu lại cúi người để Sở Vãn Khanh dễ xuống đất hơn.

Khanh Khanh! Khanh cái gì mà Khanh?

Sở Vãn Khanh vừa đặt chân xuống, lập tức thấy con hổ trắng biến thành một người đàn ông hoàn toàn khỏa thân.

Tóc trắng dài xõa vai, cùng màu với màu lông hổ lúc nãy. Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh nhìn cô, sống mũi cao, nhếch khóe môi cười lấy lòng.

Mẹ ơi! Đẹp trai quá đi mất! Nếu như vừa nãy Khắc Tư đẹp kiểu yêu nghiệt, thì người trước mặt là gì đây? Ôi mẹ ơi, là thiên sứ sao!

“Mật, Mật Âu? Anh?” Sở Vãn Khanh cảm thấy nước miếng sắp trào ra rồi.

Thấy ánh mắt của cô, Mật Âu hiểu ngay cô rất hài lòng với hình người của mình, đến cái đuôi vô hình cũng muốn vểnh lên.

“Đẹp không, Khanh Khanh?” Mật Âu cúi người xuống, ánh mắt như đang gào thét: Mau khen đi! Mau khen đi!

“Đẹp, đẹp lắm.” Sở Vãn Khanh nhón chân, nhân lúc hắn cúi xuống thì vuốt vuốt đầu hắn. Vẫn cảm giác cũ, đúng là mèo lớn thành tinh!

“Hì hì.” Nghe thấy lời khen, Mật Âu lập tức nắm lấy tay cô, kéo về phía lều của mình.

Trên đường đi, Sở Vãn Khanh còn thấy gấu nâu lớn, sói xám, còn có một người phụ nữ bị cả đám sư tử con vây quanh.

Mật Âu lần lượt chào hỏi từng người, nắm tay Sở Vãn Khanh càng chặt hơn, ra hiệu cô đừng căng thẳng.

Căng thẳng gì chứ, rõ ràng cô đang sợ chết khϊếp thì có! Đây là gì vậy, một sở thú hoang dã toàn thú ăn thịt biết đi bằng hai chân à!