Thợ Săn Nuôi Dưỡng Ca Nhi Góa

Chương 7

“Chưởng quầy, Thanh ca nhi của Từ gia đến rồi.”

Tên tiểu nhị chạy bàn mắt tinh tường thật, Thanh Ca vừa bước vào cửa đã bị hắn nhìn thấy.

Nửa tháng không đến, chưởng quầy đã đổi người khác, Thanh Ca không quen biết. Chàng có chút do dự đặt bọc đồ lên bàn, chưởng quầy cũng không nói gì, trực tiếp mở bọc ra xem.

“Đã đến giờ ngọ rồi mà sao đến muộn vậy? Ôi chao, hoa văn trên khăn này lỗi thời rồi.” Người đàn ông trung niên xa lạ vừa nói vừa lựa chọn trong bọc đồ Thanh Ca mang đến: “Ồ, kiểu khâu này đúng là hiếm thấy, trách sao tiệm chúng ta lại nhận thêu phẩm của một ca nhi.”

Thành Lập Phường có thợ thêu riêng, bình thường không nhận thêu phẩm bên ngoài, Thanh Ca coi như là trường hợp đặc biệt. Chưởng quầy trả lại khăn tay, Thanh Ca liền cất đi.

Chàng biết Thành Lập Phường không thiếu khăn tay, chưởng quầy trước thấy chàng đáng thương mới nhận thêm, bây giờ chưởng quầy này không nhận cũng là chuyện thường tình.

“Thôi được rồi, ba chiếc mũ và năm đôi miếng vải khâu giày này ta lấy, cho ngươi chín mươi lăm văn được không?”

Chưởng quầy vuốt vuốt râu cằm, gẩy lách cách bàn tính vài cái, rồi đưa ra một con số cho Thanh Ca.

Thanh Ca ngẩng phắt đầu lên, giọng nói rất nhỏ nhưng kiên định: “Sao lại là chín mươi lăm văn? Trước đây mỗi chiếc mũ đều được mười tám văn, chẳng lẽ ngài tính nhầm rồi?”

“Ca nhi nhà ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Mười tám văn là giá bán của ta, cho ngươi nhiều như vậy, ta còn kiếm lời kiểu gì?” Chưởng quầy cau mày, nhìn ca nhi cứng cỏi này: “Không muốn bán thì cầm về đi.”

“Vậy thì ngài trả lại cho con.” Thanh Ca lấy mũ và miếng vải khâu giày lại, bỏ vào bọc rồi gói ghém cẩn thận.

“Chậc, những tiệm thêu khác chỉ trả giá thấp hơn thôi.” Chưởng quầy không ngờ chàng lại nói vậy: “Ta cho ngươi một trăm văn được chưa?”

“Không cần đâu, con không bán nữa.”

Thanh Ca cúi đầu bỏ đi, chiếc cổ thon dài trắng nõn hiện lên đường cong tuyệt đẹp.

Quả nhiên như lời chưởng quầy nói, những tiệm thêu khác hoặc là không nhận, hoặc là cả khăn tay lẫn mũ giày cũng chỉ trả một trăm văn.

Thanh Ca bất đắc dĩ, đành phải tìm một chỗ vắng người bày một sạp hàng nhỏ. Bên cạnh sạp của chàng có một thím đang bán cải khô.

Thím ấy nhìn Thanh Ca vài lần, mấy lần định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được, lấy vai huých nhẹ vào vai Thanh Ca.

“Này, hán tử nhà ngươi làm nghề gì vậy, sao lại để ngươi ra nông nỗi này, mặt mũi hốc hác thế kia, ta nhìn mà thấy tội.”

“Con không…” Thanh Ca khựng lại một chút, không được tự nhiên sờ lên búi tóc, trầm giọng nói: “Chồng con mất rồi.”

“Tội lỗi tội lỗi, ta không cố ý, con đừng để bụng.” Thím ấy cũng không ngờ ca nhi này còn trẻ như vậy đã phải chịu cảnh góa bụa: “Khăn tay con thêu đẹp thật đấy, bán thế nào?”

“Khăn thêu hoa văn ba văn tiền, mũ mười tám văn, miếng vải khâu giày mười văn một đôi.” Thanh Ca nói xong, do dự hỏi: “Có đắt không ạ?”

“Không đắt không đắt, đường kim mũi chỉ, vải vóc, hoa văn thêu tinh xảo thế này, ta còn thấy con bán lỗ vốn ấy chứ. Thôi được rồi, ta mua một chiếc khăn của con, lấy may đầu năm.”

Thanh Ca lắc đầu, miệng liên tục nói: “Không không không, thẩm cứ chọn đi, con tặng thẩm.”

“Thế sao được, ta phải trả tiền thì việc buôn bán mới thành, đây gọi là khai trương đại cát!” Thím ấy chọn một chiếc khăn thêu lá trúc, đưa cho Thanh Ca ba văn tiền: “Cầm lấy đi!”