Thợ Săn Nuôi Dưỡng Ca Nhi Góa

Chương 6

Nhưng chàng không biết rằng, vẻ đẹp nửa kín nửa hở ấy lại càng khiến người ta say đắm hơn.

“Thanh Ca hiếm khi ra ngoài, định đi đâu vậy?”

Vừa bước ra khỏi cửa chưa được mấy bước, một giọng nói the thé chói tai vang lên. Thanh Ca ngẩng đầu nhìn rõ người nói là ai thì chẳng muốn để ý, bước nhanh chân hơn về phía trước. Nhưng người phía sau lại càng đuổi theo nhanh hơn.

Mụ ta là em dâu của trưởng thôn, họ Ngưu, tên cụ thể là gì thì Thanh Ca không rõ.

“Cũng phải, quả ca nhi thì nên ít ra ngoài, nhất là ngươi, khắc chết chồng rồi…”

Vừa nói, mụ ta vừa thò tay lục lọi bọc đồ trên tay Thanh Ca.

“Ngươi nói xem, lỡ như tiếp xúc với hán tử nào, rồi lời ra tiếng vào, nhà chồng ngươi chắc chắn sẽ không để yên cho ngươi đâu…”

“Chiếc mũ nhỏ này đẹp đấy, cho ta đi, con trai trưởng nhà ta vừa mới sinh được quý tử, đội vừa khéo.”

Miệng thì hỏi nhưng tay đã nhanh chóng nhét chiếc mũ nhỏ xinh xắn vào trong lòng mình.

Chiếc mũ này được Thanh Ca đan bằng sợi bông ba tao thành sợi to rồi đan thành, viền mũ còn được khâu bằng kiểu “khâu giấu chỉ”. Đây là cha nuôi đã dạy chàng.

Đồ dùng được khâu kiểu này, bên trong mềm mại thoải mái, bên ngoài lại vuông vắn đẹp mắt, cầm trên tay thậm chí không nhìn thấy một chút dấu vết đường kim mũi chỉ nào.

Kiểu khâu này rất tốn công tốn sức, ban đêm không nỡ thắp đèn dầu, Thanh Ca phải may dưới ánh trăng, không biết đã thức trắng bao nhiêu đêm mới làm xong.

Một chiếc mũ nhỏ như vậy, ở tiệm thêu trong huyện ít nhất cũng bán được mười bảy mười tám văn tiền, sao có thể để cho mụ thím lắm chuyện chẳng bà con thân thích này chiếm tiện nghi được.

“Ngưu thẩm, hay là thẩm chọn một cái khăn tay đi, chiếc mũ này là hàng đặt của Thành Lập Phường, con không dám tự ý cho người khác.”

Giọng Thanh Ca rất nhỏ, cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt. Đôi bàn tay quanh năm làm việc nặng nhọc, nổi đầy nốt sần đỏ tím vì lạnh, lúc này đang nắm chặt chiếc bọc bị lục lọi đến lộn xộn.

Mụ Triệu nhìn chiếc áo ngắn vải thô trên người chàng, đã vào đông rồi mà cũng không có áo ấm để mặc, biết chàng chắc chắn sống khổ sở, ngay cả sợi bông thô dùng làm mũ này mụ ta cũng không nỡ mua, xem ra lời chàng nói là thật.

“Ôi chao, nói gì vậy, cứ như ta đang đòi đồ của ngươi vậy, thôi trả lại cho ngươi.” Mụ Ngưu ném trả chiếc mũ vào lòng Thanh Ca, lại thò tay lựa chọn, lấy một chiếc khăn tay thêu hoa lan rồi bỏ đi.

Thanh Ca cũng không cãi lại, vẻ mặt thản nhiên nhìn mụ ta lấy khăn, sau đó sửa lại bọc đồ, xoay người bước đi một mạch.

Mụ Ngưu nhìn theo bóng lưng chàng, tặc lưỡi, dáng vẻ đúng là xinh đẹp, trách sao cả đứa con trai ngốc nhà anh chồng cũng ngày đêm nhớ nhung chàng, đúng là một ca nhi biết câu hồn người khác.

Dọc hai bên con sông dài là những ngôi nhà tranh vách đất thấp tè. Thanh Ca men theo dòng sông đi mãi, khoảng nửa canh giờ thì nhìn thấy cột đá dựng bên đường, trên đó khắc ba chữ Hưng Nghĩa huyện. Đi thêm vài bước nữa, địa thế bằng phẳng, nhà cửa san sát.

Hưng Nghĩa huyện tuy không lớn nhưng rất náo nhiệt, tiếng rao hàng, tiếng hát rong vang lên không ngớt. Thanh Ca lách người qua đám đông, đi thẳng đến Thành Lập Phường.

Thành Lập Phường là tiệm thêu nổi tiếng ở Hưng Nghĩa huyện, khách quý ra vào tấp nập. Thanh Ca đứng ở cửa hông, đợi một lúc lâu, gần đến trưa, người mới vãn đi một chút.