Đinh Hải trẻ người non dạ, dụi mắt mấy lần.
Không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Anh Văn Việt làm sao vậy?
Không chỉ ứng đối trôi chảy trên sân khấu, mà còn đột ngột trở nên "bụng đầy thi thư, khí chất toát ra"?
Cố Văn Việt vào phòng vệ sinh, lập tức bị hình ảnh phản chiếu trong gương làm cho giật mình.
“Đây là...”
Nguyên chủ thân hình cao gầy, tỷ lệ vóc dáng xuất sắc, cả mười ngón tay đều thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn. Nhìn là biết kiểu công tử quý tộc được nuôi dạy kỹ càng.
Nhưng mà cái mặt trang điểm lố lăng này, kiểu tóc dựng đứng chẳng ra hình thù gì...
Nếu có thể hóa trang tinh tế như trong hí khúc thì cũng đành, đằng này lại giống y như quỷ sai đến nhân gian bắt hồn.
Cổ trắng như sứ còn bị siết bởi một vòng cổ da đen đính đinh nhọn.
Dù Cố Văn Việt là người nhàn nhạt chẳng bận tâm chuyện đời, cũng không thể chấp nhận ai lại tự bôi xấu bản thân đến mức này.
Quan trọng nhất là, anh làm sao soi được kỹ khuôn mặt này với cái thứ đeo trên cổ này?
Cố Văn Việt nghiêng đầu, giọng trong trẻo lạnh nhạt: “Tháo cái này ra.”
“Ơ?” Đinh Hải sững sờ một chút rồi mới hiểu anh nói gì, vội vàng bước tới: “Anh Văn Việt, không phải anh nói cái choker này là thứ anh thích nhất sao?”
Cố Văn Việt: Không dám đồng tình.
Đinh Hải cẩn thận tháo ra, phát hiện giọng nói của Cố Văn Việt cũng hơi khác, phát âm rõ ràng, ngữ điệu ổn định, cảm xúc bình tĩnh lạ thường.
Cố Văn Việt đưa ngón tay chỉ vào mặt mình trong gương: “Tẩy lớp trang điểm này đi.”
“Á?” Đinh Hải trợn mắt nhìn quanh: “Phải về phòng hóa trang cơ, chỗ này không có nước tẩy trang.”
Cậu vội vã dẫn Cố Văn Việt quay lại, ánh mắt len lén quan sát.
Cố Văn Việt nhíu mày, vẫn bước đi chậm rãi như cũ, nhưng càng nghĩ đến cái mặt bị hóa trang thành thế kia, càng thấy phiền lòng.
Thời dân quốc mỹ nhân nhiều vô kể, mà anh – nhị thiếu gia nhà họ Cố, với dung mạo xuất chúng, là một trong những người nổi bật nhất.
Giờ chẳng lẽ đã biến thành... quái vật xấu xí?
Trời cao rốt cuộc có ý gì?
Làm sao lại sinh ra chuyện hoang đường thế này?
Ngay lúc đó, Đinh Hải nghe thấy phía sau cậu vang lên một tiếng thở dài trầm thấp, ẩn chứa cả một trường tình cảm sâu xa như đang ngân nga một khúc điệu buồn.
Cậu cẩn thận hỏi: “Anh Văn Việt, có phải vì hôm nay anh phải về nhà họ Cố nên thấy không vui ạ?”
“Nhà họ Cố?”
Cố Văn Việt hơi sững người, suy nghĩ vòng vo một lúc mới hiểu Đinh Hải đang nói đến không phải dòng họ Cố trăm năm ở thời dân quốc, mà là nhà họ Cố ở kinh đô hiện đại.
Cũng chính là nhà mà nguyên chủ không muốn quay về.
Nhà họ Cố có cha nuôi của nguyên chủ.
Còn có một thiếu gia thật trở về năm mười tám tuổi, giờ là người nắm quyền thực sự của nhà họ Cố – Cố Tấn Thành.
Cố Văn Việt gần như bật thốt: “Không về... được không?”
Chưa đợi Đinh Hải trả lời, anh lại hỏi thêm: “Không quay chương trình nữa có được không?”
Anh muốn tìm một nơi nằm nghỉ một chút, muốn ngẫm nghĩ về cha mẹ và anh trai của mình.
Chỉ vì một chậu thủy tiên, sao anh có thể bỏ cha mẹ chạy ra ngoài, để rồi bỏ mạng trong cơn mưa sấm sét?
Cha mẹ và anh trai yêu thương anh, nếu biết thân xác anh tan biến, sẽ đau khổ đến nhường nào?
Đinh Hải nhìn thấy Cố Văn Việt đứng thẳng tắp giữa hành lang, dáng vẻ cô đơn lặng lẽ, khi cúi đầu trầm tư, đáy mắt lại lộ ra vài phần bi thương.
Cậu không thể quyết định thay được, chỉ đành dịu giọng dỗ dành: “Anh Văn Việt, chẳng phải anh muốn tẩy trang sao? Chúng ta tẩy trang trước đi. Hôm nay mới là tập đầu của chương trình, chúng ta ký hợp đồng rồi, không thể không quay. Còn chuyện nhà họ Cố ấy, người liên hệ với em nói là cha của anh đang không khỏe, vẫn hy vọng anh có thể đến thăm một lần.”
Đinh Hải là một trong số ít người biết Cố Văn Việt là thiếu gia giả của nhà họ Cố, cũng biết anh rất ghét nghe nhắc đến cái tên ấy.