Sau một trận cãi vã với cha nuôi, nguyên chủ cuối cùng dựa vào ngoại hình trẻ trung điển trai, thuận lợi ký hợp đồng với công ty quản lý của thần tượng trong lòng.
Tuy nhiên, cả tình cảm lẫn sự nghiệp trong giới giải trí của nguyên chủ đều không suôn sẻ. Diễn xuất và ca hát đều bình thường, nhan sắc cũng chẳng phải đỉnh cao, loay hoay suốt bốn, năm năm mà vẫn không thấy khởi sắc.
Năm 24 tuổi, tin tức anh chỉ là thiếu gia giả của nhà họ Cố bị phanh phui. Làn sóng dư luận, tin đồn, chế giễu tràn lan khắp nơi.
Sự nghiệp vốn đã lâm vào bế tắc giờ càng lún sâu vào vũng lầy.
Nguyên chủ trong cơn phẫn nộ, cho rằng chính thiếu gia thật đã cố tình tiết lộ tin tức để hủy hoại danh tiếng mình, liền tìm đến để đối chất. Nào ngờ vì quá kích động, trong đại trạch nhà họ Cố trượt chân ngã cầu thang, sau đầu đập mạnh xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Giờ đây, Văn Việt đến từ thời dân quốc khẽ bấm tay tính toán.
Vừa tròn 24 tuổi?
Anh xoa nhẹ đốt tay thon dài trắng trẻo, cảm thấy việc này không ổn một chút nào.
Trước mắt, Cố Văn Việt cảm thấy cổ bị thứ gì đó bó chặt khiến anh rất khó chịu, muốn tháo xuống.
Ngoài ra, anh phải nhanh chóng xem rốt cuộc mình đã biến thành hình dạng xui xẻo thế nào.
Sau khi đội A kết thúc phần trả lời, đội B tiếp tục bước vào vòng thi.
So với đội A, đội B có vẻ đồng lòng hơn, nhưng sau khi trả lời đúng một câu thơ của Lý Bạch, thì cả đội bắt đầu rơi vào trạng thái trả lời sai chủ đề, thơ văn lẫn lộn.
Cố Văn Việt nghe đến câu “Bằng hữu Lạc Dương nếu hỏi thăm, hoa rụng người khuất chẳng ai hay”, ánh mắt thanh lãnh thoáng ngạc nhiên mở lớn, rồi lắc đầu thở dài không thành tiếng.
E rằng quan tài của Vương Thiếu Bá và Tào công cũng không đè nổi nữa rồi.
Cố Văn Việt thật sự không chịu nổi nữa, khẽ ho một tiếng, nhân lúc MC còn đang nghẹn lời trước phần trả lời của đội B, điềm nhiên cất tiếng: “À này...”
“Ơ?” MC không ngờ có người dám cắt ngang chương trình, phản ứng có phần lúng túng.
Tất cả ánh nhìn lập tức đổ dồn lên mặt Cố Văn Việt. Mấy người trong đội B đang vò đầu bứt tai nghĩ câu trả lời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Làm trò đi, mau lên!
Cho bọn tôi được giải thoát với!
Cố Văn Việt bình tĩnh nói: “Tôi thấy hơi khó chịu.”
Anh muốn tháo cái vòng cổ đen đang bó chặt cổ này ra, càng muốn thay bộ đồ khác.
Trang phục hiện tại, không cần soi kỹ cũng biết là không thể nhìn nổi.
MC ngạc nhiên.
Chẳng phải chỉ mới trả lời đúng vài câu thôi sao? Cậu tưởng mình là ai vậy?
Điều khiến mọi người bất ngờ là, đạo diễn lại phất tay ra hiệu: Cứ để cậu ta đi.
Dữ liệu từ livestream cho thấy, độ thảo luận xoay quanh Cố Văn Việt đang rất cao, từng hành động của anh đều gây phản ứng từ khán giả. Tại sao không thuận nước đẩy thuyền?
Cố Văn Việt xoay người, dửng dưng bước qua các đồng đội trong nhóm.
Trợ lý người đại diện - Đinh Hải - lập tức lao tới: “Anh Văn Việt? Anh sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?”
Cố Văn Việt từ tốn quét mắt nhìn Đinh Hải, đối chiếu với ký ức của nguyên chủ thì xác định đúng là người này, liền hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
“À à à... chỗ này!” Đinh Hải vội vàng dẫn đường.
Trên đường đi, Cố Văn Việt quan sát khung cảnh xung quanh, so sánh với hoàn cảnh sống thời dân quốc của mình, cũng không cảm thấy có gì gọi là "đổi mới thần kỳ".
Quả thật, thiết bị trong hiện trường livestream vừa rồi đúng là hiện đại.
Cố Văn Việt muốn xem lại gương mặt hiện tại của mình, nhưng bản tính vốn thong thả, trong lòng đang lặng lẽ suy ngẫm so sánh, bước chân tự nhiên mang theo vài phần nhàn nhã thong dong.
Đinh Hải cảm thấy Cố Văn Việt hôm nay rất kỳ lạ. Bước đi không vội, thậm chí còn mang vẻ ung dung. Ánh mắt khi nhìn quanh lại bình thản thư thái. Nhưng điều lạ nhất...
Cậu tụt lại một bước phía sau, chợt nhận ra tư thế đi đứng của Cố Văn Việt hoàn toàn thay đổi.
Các quản lý lớn của công ty từng căn dặn kỹ càng: Cố Văn Việt phải giữ thẳng lưng, ngẩng đầu khi lên hình, đặc biệt không được cúi cổ.
Trước giờ Cố Văn Việt chẳng thèm nghe, chụp không biết bao nhiêu tấm hình thảm họa bị anti-fan đem ra chế giễu không ngừng.
Mà lúc này đây, Cố Văn Việt chẳng còn vấn đề tư thế gì cả.
Thậm chí anh còn mang dáng vẻ phong nhã, nho nhã đến hoàn hảo, rõ ràng là mặc bộ trang phục sân khấu lố lăng, vậy mà lại như đang khoác lên người một bộ âu phục cao cấp được đặt may riêng.