Tuy vậy, trợ lý của Cố Tấn Thành đã liên hệ với anh rất nhiều lần, hơn nữa chuyện lần này còn liên quan đến người bệnh, nên Đinh Hải cũng đành phải nhắc nhở Cố Văn Việt.
Cố Văn Việt dùng đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào đuôi mày, lãnh đạm nhìn chàng trai trẻ đang lo lắng bất an trước mặt, cũng không muốn làm khó cậu, nhẹ giọng nói: “Thôi vậy. Đi thôi.”
“A? Vâng ạ!” Đinh Hải nghĩ: Giọng điệu này nghe kiểu như anh Văn Việt đã hoàn toàn phó mặc cho đời rồi...
Tẩy trang xong, Cố Văn Việt cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của nguyên chủ.
Đôi mắt đào hoa long lanh sóng nước thật đẹp, tuy không tao nhã sắc sảo bằng đôi phượng nhãn của anh, nhưng sao lại đi dùng kiểu trang điểm khói đen quái đản ấy để che mất hình dáng thanh tú vốn có?
Nguyên chủ thật ra không thích đôi mắt này, luôn cảm thấy nó quá yêu mị, dễ khiến bị lệch tuyến vai diễn.
Nguyên chủ một lòng muốn theo bước thần tượng, tiến vào giới điện ảnh.
Cố Văn Việt lười biếng ngồi trên ghế, lặng lẽ ngắm người trong gương. Ngoài đôi mắt lấp lánh như làn nước, đôi môi nhỏ đầy đặn cũng rất đáng khen, chưa kể đến đường nét xương hàm mượt mà và sống mũi thẳng tắp thanh tú, từng đường nét trên gương mặt ấy phối hợp với nhau một cách khéo léo đến mức không thể bắt bẻ.
Người thiếu niên tuấn tú trong gương bỗng nhiên bật cười với chính mình.
Đinh Hải và chuyên viên trang điểm liếc nhìn nhau, trong lòng đồng loạt gào thét: “Cái gì thế này? Nghệ sĩ nhà cậu có vấn đề à?”
“Tôi... tôi cũng không biết!”
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Cố Văn Việt gõ nhẹ lên mặt bàn, điềm nhiên nói: “Đổi bộ đồ khác.”
“Hả?” Đinh Hải cúi người lại gần:
“Anh à, thời gian không còn kịp nữa...”
Ngay lúc ấy, người trong gương dùng ánh nhìn lãnh đạm nhưng không cho phép khước từ mà nhìn thẳng vào mắt cậu.
Đinh Hải lập tức nghẹn lời, thậm chí còn cảm nhận được một chút khí thế ra lệnh, cậu đành cắn răng nói: “Được được, đổi ạ!”
Chỉ cần anh chịu quay chương trình là được!
Đổi đồ thôi mà?! Đổi!
Đinh Hải gọi chuyên viên trang điểm hỗ trợ tìm trang phục: “Vest được không? Sơ mi thì sao?”
Người trang điểm bất ngờ: “Không phải đang quay livestream sao? Vest với sơ mi? Chắc chứ?”
Đinh Hải cũng chẳng biết sao, chỉ là trong lòng đột nhiên cảm thấy Cố Văn Việt mang vẻ nho nhã quý phái thế này, chỉ có mặc vest mới thể hiện được khí chất thanh tao cao quý ấy.
Cậu quay đầu nhìn người trong gương, mong nhận được ý kiến xác nhận.
Thế nhưng, vị đại gia này đã thản nhiên khép mắt lại, dường như chẳng có ý kiến gì.
Đinh Hải phất tay một cái: “Quyết định luôn, mặc vest!”
Cậu đã lăn lộn ba năm trong giới giải trí, cậu không tin gu thẩm mỹ của mình có vấn đề. Nửa sau chương trình, Cố Văn Việt đi theo phong cách công tử nho nhã là đúng bài rồi!