Gương mặt trắng bệch giờ đây đỏ bừng, Bình Giáng nhíu chặt mày. Cậu bị ép phải kiễng chân, lưng bị kéo lên ma sát, hình như xương bả vai đã bị bức tường thô ráp làm rách. Bả vai, bắp chân, toàn thân đều nóng rát đau đớn. Bình Giáng nắm chặt cánh tay người giao hàng nhưng lại không thể đẩy ra được, tên này khỏe đến mức không giống người.
Hành lang yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng thở dốc yếu ớt của Bình Giáng. Cảm giác nghẹt thở quen thuộc ập đến, cảnh tượng trước mắt đã dần trở nên mơ hồ vì thiếu oxy, trái tim như bị bóp chặt, bên tai vang lên tiếng ù ù phiền phức.
Thật ồn ào.
Cậu nhớ ra rồi, bây giờ nhà cậu không ở tầng sáu, thảo nào phải chạy lâu như vậy.
_
Bình Giáng mở mắt, cậu lại trở về phòng khách.
"..."
Cậu ngã phịch xuống ghế sofa, cúi đầu bịt miệng lặng lẽ ho khan. Rút khăn giấy lau mặt, vành mắt Bình Giáng đỏ hoe, cậu run rẩy đến mức không kiểm soát được. Hai lần tử vong mang đến nỗi sợ hãi không những không tiêu tan mà còn như bóng ma len lỏi vào trong não cậu.
Đau quá, thật sự là cậu rất sợ đau.
Bây giờ là bảy giờ lẻ năm phút.
Bàn tay run rẩy khó khăn mở khóa điện thoại, cậu muốn tải trò chơi “Theo đuổi trí mạng” này về, biết đâu trong trò chơi sẽ có cách giải quyết. Dung lượng trò chơi không lớn nhưng phải mất vài phút để giải nén.
Bình Giáng nhìn về phía cửa lớn, chặn cửa không có tác dụng, chỉ cần phát ra âm thanh, người giao hàng sẽ vào.
Tiện đường vào bếp lấy một con dao gọt hoa quả nhét vào túi quần, Bình Giáng đi vào phòng ngủ. Bố cục phòng ngủ rất đơn giản, chỉ có hai chỗ có thể trốn, gầm giường và tủ quần áo. Bình Giáng dời mắt, nhìn về phía cửa sổ và phía sau rèm cửa.
Có một người trốn trong phòng ngủ.
Có nên đi lôi tên kia ra không? Bình Giáng nghĩ ngợi. Cậu không dám lắm, lỡ như tên trốn trong phòng cậu giống người giao hàng thì sao, cậu không muốn bị gϊếŧ nữa. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện có một người đang trốn trong phòng ngủ của mình, Bình Giáng liền cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Bình Giáng xỏ tay vào túi quần, sờ được cán dao gọt hoa quả, điều này khiến cậu có chút yên tâm nhưng không nhiều. Cậu không thể chắc chắn là mình có thể đâm người ta được không. Cậu không phải là người chống đối xã hội, cậu có tình cảm và sự đồng cảm như bao người. Cho dù bình thường hay lên mạng nói mấy lời như muốn nổ tung thế giới, gϊếŧ hết mọi người nhưng thật sự bảo cậu đâm người khác...
Bình Giáng ngừng suy nghĩ, cậu cúi đầu, trò chơi đã tải xong. Cậu ngồi trước bàn máy tính, mở trò chơi. Đã trốn trong phòng cậu không chịu ra thì cậu cứ giả vờ không biết vậy. Phải trốn người giao hàng trước đã.
[Nhấn để tải dữ liệu.]
[Tải dữ liệu thành công...]
Bỏ qua một vài hướng dẫn mở đầu, Bình Giáng ấn vào chơi. Giao diện trò chơi hiện ra, trong căn phòng quen thuộc, một người tí hon tóc đen mặc áo sơ mi xanh trắng đang ngồi trước bàn máy tính. Đồng tử Bình Giáng co rút, ngón tay vô tình chạm vào màn hình, hộp thoại bật ra hiện lên màn hình.
[P: Trong nhà không còn gì ăn nữa rồi, lại phải ra ngoài mua thức ăn.]
Màn hình dừng lại, phải nhấn vào mới có thể tiếp tục đối thoại.
[P: Không muốn ra ngoài, hình như gần đây bị người kỳ quái bám theo, cảm giác luôn có ánh mắt ghê tởm dõi theo mình.]
[P: Ơ... Tiếng gì vậy?]
Hướng cửa phòng trong trò chơi xuất hiện biểu tượng tiếng gõ cửa.
Nhân vật bằng pixel được hệ thống đặt tên P đi ra khỏi phòng ngủ.
“Cốc, cốc, cốc.”
Âm thanh trong trò chơi và hiện thực trùng khớp, trong hiện thực vang lên tiếng gõ cửa của người giao hàng.
[P: Có người gõ cửa, là ai?]
Đối thoại kết thúc, cửa vẫn đang bị gõ, Bình Giáng có thể thao tác người chơi rồi. Tay nhanh hơn não, Bình Giáng rất thành thạo ấn lưu trữ tiến trình.
Cậu không để ý đến tiếng gõ cửa bên ngoài trong hiện thực, nhanh chóng điều khiển P hành động trong trò chơi.
P đến gần cửa, xuất hiện hai lựa chọn:
[1. Mở cửa.]
[2. Hỏi.]
[3. Nhìn vào mắt mèo.]
Chọn mở cửa.
P mở cửa, một người tí hon da màu sẫm quen thuộc xuất hiện. Trên đầu P hiện ra một dấu chấm hỏi lớn.
[P: Anh là ai?]
Người tí hon màu sẫm không động đậy.
[S: ...]
Khung cảnh tĩnh lặng, sau đó bắt đầu kịch bản gϊếŧ người. Giống như lần đầu tiên cậu chết, S đột nhiên đến gần P, làm động tác đâm tới trước, sau đó dưới thân P chảy ra một vũng máu, ngã xuống đất.
[BE: Bạn đã chết.]
Bình Giáng chơi lại, cậu không đi về phía cửa nữa, ba lựa chọn này đều là dẫn đến tử vong, dù chọn cái nào cũng sẽ chết.
P trở về phòng ngủ, cậu cúi xuống nhìn gầm giường, bên trong trống rỗng. Mở tủ quần áo, một người tí hon bằng pixel màu xám đội mũ trùm đầu không nhìn rõ khuôn mặt trốn bên trong.
[P: Sợ!]
[N: Sợ!]
Hai người tí hon bằng pixel cùng run run, đều bị đối phương dọa sợ.
Lựa chọn:
[1. Sao anh lại ở trong tủ quần áo của tôi?]
[2. ■■?]
Bị che mờ... Bình Giáng nhíu mày, cậu lưu trữ rồi chọn lựa chọn hai.
[N: Em phát hiện ra rồi, P... Tôi không nhịn được ■■■■■, đây là lỗi của em, tại vì em.]
[N: Vì em, tôi luôn muốn ■■■■... ]
[N: ... Tại sao lại nhìn tôi như vậy... Em ■■■■■ đúng không, P... Tôi biết nên ■■■■... ]