Người giao hàng còn đến gõ cửa không? Bình Giáng không dám nghĩ, thậm chí không dám ra khỏi nhà vệ sinh. Nhà cậu cách âm rất tệ, mặc dù cậu không phát ra tiếng động quá lớn nhưng nếu vừa rồi người giao hàng ở ngay ngoài cửa thì vẫn có thể nghe thấy.
!
Như là ứng với suy nghĩ của Bình Giáng, cậu nghe thấy một tiếng động lớn truyền đến từ bên ngoài, giống như là âm thanh cánh cửa bị bạo lực đâm vỡ. Cả người Bình Giáng lạnh buốt, cậu từ từ quay đầu, nhìn ra bên ngoài. Lúc cậu vào nhà vệ sinh quên không đóng cửa nên lúc này cửa chỉ khép hở, để lộ một khe hở rất lớn. Sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân đang đi lại trong phòng khách. Dường như đang đến gần chỗ cậu. May mắn là đây chỉ là ảo giác, Bình Giáng cứng đờ đứng yên tại chỗ, mười mấy giây sau, cửa vẫn như vậy, không bị đẩy ra. Bình Giáng vội vàng cúi đầu để điện thoại di động ở chế độ im lặng, cậu không nhớ lần này bài đăng của mình đã được gửi đi chưa nhưng lỡ như điện thoại phát ra âm thanh...
Sau khi cất điện thoại đi, Bình Giáng cẩn thận đến gần khe cửa để nhìn ra ngoài. Cửa lớn đã bị mở ra, có thể nhìn thấy hành lang tối tăm, ô và chổi không thấy đâu, có lẽ là đã rơi xuống đất, ghế dựa lệch sang một bên. Trên mặt đất có dấu chân nhạt, kéo dài đến phòng khách thì không thấy đâu nữa. Phòng khách trống rỗng, không có ai.
Anh ta đã đi rồi hay vẫn còn ở trong phòng nào đó?
Bình Giáng nuốt nước bọt, những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào gáy, bộ đồ ngủ thoải mái ban nãy giờ cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cánh cửa mở toang như đang dụ dỗ cậu, mau chạy ra ngoài! Chỉ cần chạy thật nhanh, có lẽ người giao hàng sẽ không phát hiện ra cậu. Trong lòng nghĩ vậy, Bình Giáng như bị mê hoặc, cậu tiến về phía trước nửa bước, nuốt nước bọt, không kiềm chế được mà nắm lấy khung cửa.
Thanh niên nhìn về phía phòng ngủ, cậu còn nhớ lần trước, là vì có tiếng động đột ngột phát ra từ phòng ngủ, mới thu hút người giao hàng đến. Trong phòng ngủ của cậu còn có người khác. Vừa nghĩ đến đây liền thấy được bóng lưng quen thuộc, màu cam vàng. Người giao hàng đang quay lưng về phía cửa nhà vệ sinh, đứng trước cửa phòng ngủ của cậu.
Đồng tử đột nhiên co rút lại, bàn tay nắm chặt khung cửa dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Cảm giác khó thở vì bị bịt miệng mũi, phổi thiếu oxy không thể nào hô hấp vẫn còn sót lại trong não. Dạ dày co thắt đau nhói từng cơn, Bình Giáng bịt miệng, cậu có chút khó thở, lại bắt đầu muốn nôn.
Nhân lúc người giao hàng chưa phát hiện trực tiếp chạy, hay tiếp tục trốn trong nhà vệ sinh? Nhưng trốn trong nhà vệ sinh thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện.
Lúc này người giao hàng đột nhiên cử động.
Phải làm sao đây?
Đầu óc Bình Giáng trống rỗng, theo phản xạ có điều kiện, vội vàng chạy ra phía cửa lớn.
Có phải anh ta định quay đầu lại không? Anh ta phát hiện ra cậu rồi sao?
Mau chạy đi!
Cậu đứng quá lâu, chân đã có chút tê cứng, khi vội vàng chạy ra đã đâm vào chiếc ghế bên cạnh cửa, chỉ cảm thấy đau nhức khủng khϊếp. Chiếc ghế bị đâm bay, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Bình Giáng chạy xuống lầu. Trời quá tối, cửa sổ trong hành lang rất nhỏ, gần như không có chút ánh sáng nào. Bình Giáng vội vã chạy, men theo tay vịn lao xuống cầu thang. Cậu không dám quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, linh hồn như sắp bay lên. Nhưng bước chân lại vô cùng nặng nề, như đổ đầy xi măng, chỗ bị đâm vào ghế đau nhói.
Chạy quá chậm, nhanh hơn nữa, nhanh hơn một chút!
Trước mắt tối mờ, hình ảnh bắt đầu nhấp nháy như màn hình nhiễu tuyết, khiến cầu thang vốn đã khó nhìn nay lại càng thêm mờ mịt. Ngực nóng rát, trái tim điên cuồng đập thình thịch, hơi thở dồn dập như một chiếc ống bễ rách. Bình Giáng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập và tiếng bước chân hỗn loạn của cậu.
Bây giờ đến tầng mấy rồi? Đến tầng một chưa? Tại sao chạy lâu như vậy vẫn chưa đến tầng một...
Rầm!
Bả vai bị bóp lấy ấn vào tường một cách bạo lực, phát ra một tiếng động lớn.
Đau quá!
Bình Giáng run rẩy mở miệng, đau đến không nói nổi, đôi môi vốn không có chút máu nào bây giờ gần như cùng một màu với mặt.
Trong hành lang cũ kỹ không có đèn, vài tia ánh trăng xuyên qua cửa sổ hẹp chiếu vào. Thanh niên mặc đồng phục bệnh nhân, làn da trắng bệch dựa vào tường, hoàn toàn bị người đàn ông cao lớn khống chế, đứng chắn trước mặt cậu, gần như muốn bao phủ toàn bộ người cậu. Nhìn thoáng qua giống như một bộ phim cấp thấp của Trung Quốc.
Người đàn ông bóp cổ cậu, ngón tay cái vừa vặn ấn vào vị trí nốt ruồi son, làn da trắng bệch bị ma sát đến đỏ bừng, rất quyến rũ. Người giao hàng không có phản ứng gì, mũ bảo hiểm và khẩu trang đen gần như che kín toàn bộ khuôn mặt anh ta, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sâu thẳm. Ngón tay cái của anh ta lại không ngừng ma sát ở chỗ nốt ruồi son của cậu.
Sau đó không chút do dự dùng sức nhấc cậu lên.
"Ư..."