Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ dưới bụng, dạ dày co thắt từng cơn đau đớn, Bình Giáng có chút buồn nôn, cậu cúi đầu. Màu đỏ tươi diễm lệ nhỏ giọt, nhỏ giọt, dọc theo chân xuống, xuôi theo cổ chân cậu, chảy xuống đất. Nhuộm đỏ tầm mắt.
Bàn tay sẫm màu vươn ra từ phía sau ôm lấy cậu, trong tay có một cán dao, không nhìn thấy lưỡi dao ra sao, bởi vì lưỡi dao đang nằm trong bụng cậu. Dạ dày co thắt càng dữ dội hơn, Bình Giáng mở miệng, cậu muốn dãy dụa, cầu cứu. Hoặc ít nhất là phải tránh xa kẻ hành hung phía sau.
Giống như nhận ra ý đồ của cậu, bàn tay đang đặt trên vai buông ra. Trong nháy mắt, Bình Giáng cong người xuống, lại bị nhân viên giao hàng bịt miệng mũi, kéo cậu đứng thẳng người lên.
Ít nhất thì tay anh ta không bẩn, không có mùi gì kỳ lạ. Bình Giáng nắm lấy cánh tay đang bịt miệng mũi cậu, muốn kéo tay nhân viên giao hàng ra. Cậu thường xuyên ở nhà, không phải làm việc gì nặng nhọc nên sức lực yếu hơn nhiều so với đàn ông trưởng thành bình thường. Bàn tay sẫm màu bám chặt trên mặt cậu, gò má trắng nõn đỏ bừng vì ngạt thở, tóc mai bị mồ hôi lạnh làm ướt, từng lọn dính trên trán cậu. Rất đẹp, đáng tiếc là ở đây không có ai có thể thưởng thức.
Sự giãy giụa như vậy chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn. Rất nhanh cậu đã không thể thở được nữa, mùi vị tanh ngọt ngập tràn trong khoang mũi, cổ họng. Bụng quặn đau dữ dội. Cảnh tượng trước mắt bắt đầu tối sầm lại, đầu rất nặng nhưng cơ thể lại nhẹ bẫng như sắp bay lên. L*иg ngực phập phồng từ kịch liệt đến dần dần yếu ớt, hai tay mất sức buông thõng xuống, đầu ngón tay đỏ bừng, còn dính máu.
Rầm.
Cơ thể mất sức, mềm nhũn ngã xuống đất.
Cậu chết rồi, nguyên nhân có thể là do ngạt thở, cũng có thể là do mất máu quá nhiều, hoặc cả hai.
-
Bình Giáng ngã khụy xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy, hai tay cậu ôm chặt bụng, cảm giác khi bị dao đâm vẫn còn vô cùng rõ ràng.
"Hộc... khụ..."
Bình Giáng thở hổn hển, không kiềm chế được mà nôn khan. Rõ ràng là đã có thể hô hấp bình thường nhưng cậu vẫn cảm thấy khó thở, vị tanh ngọt của máu rỉ sét đọng lại trong cổ họng, lan ra khoang mũi. Cậu miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tầm nhìn trước mắt vẫn vô cùng mơ hồ, còn sót lại những đốm nhiễu lớn, giống như một chiếc tivi cũ nát. Cậu đã trở lại phòng khách, đồng hồ treo trên tường hiển thị thời gian, bảy giờ lẻ năm phút.
Bình Giáng lập tức cúi đầu kiểm tra bản thân, cơ thể cậu vẫn nguyên vẹn không một vết thương nào. Khó thở và đau thắt ở bụng chỉ là ảo giác hoặc có thể nói là tàn dư. Cậu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Loạng choạng đứng dậy, Bình Giáng khập khiễng bước đi. Cậu nghiêng người về phía trước, nhìn qua lỗ mắt mèo. Trong khoảnh khắc đến gần, thân thể không kiểm soát được mà run lên, dường như ở ngoài cửa có đôi mắt đen kịt tràn đầy tơ máu đang nhìn chằm chằm cậu.
Khựng lại một chút, Bình Giáng nhìn ra ngoài, hành lang là bóng tối quen thuộc. Ngoài cửa cũng không có người giao hàng cao lớn da sẫm màu kia. Bình Giáng run rẩy đứng thẳng người, cậu khóa trái cửa, cầm ô chặn tay nắm cửa, cái chổi trước đó không lấy được cũng chèn vào tay nắm cửa. Ngón tay Bình Giáng run rẩy không thể khống chế, chân cũng run bần bật, cậu nhìn trái nhìn phải, lại khiêng một cái ghế chặn ở cửa. Sau khi làm xong mấy động tác này, cậu mới loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.
...
Mở vòi nước ra, dòng nước mát lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, Bình Giáng ngẩng đầu, cậu trong gương cũng làm động tác tương tự. Hốc mắt cậu đỏ bừng, nước mắt sinh lý vẫn không ngừng chảy.
Oẹ.
Cậu nôn đến kiệt sức, gần như muốn nôn hết ra mọi thứ trong dạ dày nhưng cuối cùng chỉ có thể nôn ra nước chua. Lại múc một vốc nước tạt vào mặt, tóc mái sớm đã bị mồ hôi dính thành từng lọn, lúc này tạt nước chỉ như thêm dầu vào lửa. Chất lỏng lạnh lẽo theo quai hàm trượt xuống cổ thon dài, lại chui vào xương quai xanh làm ướt cổ áo, để lại một mảng màu sẫm mang theo hơi ẩm.
"Khụ..." Ho vài tiếng, Bình Giáng tùy tiện cầm khăn lau khô mặt, lúc này mới từ từ hoàn hồn. Cậu ngơ ngác nhìn gương, thanh niên trong gương cũng ngơ ngác nhìn cậu. Cậu cúi đầu, vén áo lên, lộ ra phần bụng vẫn còn dính nước, bao phủ một lớp cơ bụng mỏng manh. Cậu nhẹ nhàng giơ tay lên xoa bụng, vô cùng lành lặn, không có thêm một cái lỗ, cũng không có máu chảy ào ạt.
Cậu rất khó hiểu. Không phải cậu đã chết rồi sao? Chẳng lẽ là mơ?
Nhưng cảm giác đau đớn vô cùng chân thật còn sót lại nói cho Bình Giáng biết, không, đây không phải là mơ, cậu thật sự đã chết, chẳng qua là lại sống lại.
Đứng ngây người một lúc lâu, Bình Giáng mới chậm chạp lấy điện thoại di động ra, màn hình khóa hiển thị thời gian, bảy giờ mười lăm phút. Cậu đã ở trong nhà vệ sinh rất lâu, thậm chí không chú ý đến tình hình bên ngoài. Bình Giáng nhớ lại, lần trước cậu bị gϊếŧ lúc mấy giờ nhỉ? Không nhớ rõ, lúc đó cậu không xem giờ. Nhưng hẳn là cậu không còn nhiều thời gian.