Ngoài cửa là một người đàn ông trưởng thành có làn da ngăm đen, áo khoác màu cam, mũ bảo hiểm cùng màu che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng thẳng tắp của anh ta. Người giao hàng đang cầm một túi đồ được bọc bằng túi ni lông, không nhìn rõ. Cánh tay không cầm đồ giơ lên.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa không hề thay đổi, khoảng cách đều đặn như được cố định bằng máy móc. Bình Giáng thở nhẹ, cậu có chút may mắn, may mà ngoài cửa là người, chứ không phải thứ gì khác. Trong lòng dâng lên sự khó hiểu, cậu không đặt đồ ăn, trong tòa nhà này cũng không có ai khác đặt đồ ăn. Người giao hàng lại không có ý định rời đi, dường như nhất định phải đợi cậu đáp lại. Đôi mắt Bình Giáng khẽ run rẩy, cậu muốn giả vờ như trong nhà không có ai, chắc người giao hàng chắc sẽ không trực tiếp xông vào...
Lúc này, điện thoại trong túi phát ra âm báo tin nhắn, âm thanh rất nhỏ nhưng Bình Giáng vẫn bị dọa đến suýt phát ra tiếng. Cậu không dám nhìn cửa, cũng không dám tiếp tục di chuyển sợ vô tình phát ra tiếng động, vì vậy chỉ có thể đứng yên tại chỗ lấy điện thoại ra, nhanh chóng tắt âm. Sau đó mở ra xem, có người đã trả lời bài đăng lúc nãy của cậu, bảo cậu nói rõ hơn. Cậu gõ chữ rất nhanh, kể tình huống của mình ra.
“...”
Hơi nhếch môi, Bình Giáng lại không cười nổi, tim cậu đập thình thịch, người giao hàng vẫn còn ở ngoài cửa, tiếng gõ cửa của anh ta không hề thay đổi.
[Ẩn danh 1: Sao thiết lập này nghe quen thế, phiên bản đời thực của "theo đuổi trí mạng" à?]
[Ẩn danh 2: 3]
[Ẩn danh 3: Gặp chuyện này đừng hoảng, mọi người cứ like cái đã.]
[Ẩn danh 4: Chủ thớt đang quảng cáo game à?]
[Ẩn danh 5: Để tôi đoán xem, còn có một người đang trốn trong nhà chủ thớt.]
[Ẩn danh 6: Nếu là thật, gặp chuyện này vẫn nên báo cảnh sát nhanh đi.]
[Ẩn danh N: ...]
Có lẽ vì câu chuyện của cậu rất kỳ lạ, còn có chút hoang đường nên có rất nhiều người đổ xô vào bình luận, đưa ra những lời khuyên vô dụng.
Theo đuổi trí mạng, Bình Giáng chú ý đến từ khóa này.
Đây là một trò chơi kinh dị theo phong cách pixel, trước đây Bình Giáng có quan tâm nhưng không chơi. Nhưng đánh giá của người chơi về trò chơi này rất đồng nhất: biếи ŧɦái, bất kể là cách chơi hay độ khó.
Bình Giáng: ...
Cậu lại thông qua mắt mèo để nhìn ra ngoài, người giao hàng đã thu tay lại, xem ra một lát nữa anh ta sẽ đi. Bình Giáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này, trong phòng ngủ của cậu đột nhiên truyền đến một tiếng! Rầm!
Cơ thể Bình Giáng còn chưa kịp hết cứng đờ, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân của người giao hàng, anh ta quay lưng về phía cửa, phần thân trên từ từ xoay lại, áp sát vào cửa. Mũ bảo hiểm, tóc dưới mũ bảo hiểm, đôi mắt ngập tràn tơ máu nhanh chóng phóng to trước mắt Bình Giáng, chiếm đầy tầm nhìn của cậu. Bọn họ đối diện nhau qua lớp mắt mèo trên cửa.
Bình Giáng lùi lại vài bước, chân trái vấp vào chân phải nên ngã nhào xuống đất. Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ trên trán và sau lưng. Cậu không dám quay đầu nhìn về phía phòng ngủ xem còn có người khác không.
Két... két... cạch, tay nắm cửa bị vặn, tiếng sột soạt vang lên ngoài cửa.
Bình Giáng cố gắng đứng dậy, người giao hàng đang cạy cửa! Bây giờ cậu chỉ muốn tìm thứ gì đó chặn cửa lại, trong phòng ngủ có thứ gì khác thì tính sau. Xung quanh cánh cửa chỉ có một cây dù và một cái chổi có thể chặn cửa. Bình Giáng vội vàng nắm lấy cây dù, chèn cây dù dưới cửa.
Khóa cửa vừa mới bị cạy ra, lộ ra một khe hở. Người giao hàng không nói gì, im lặng đâm cửa, cây dù phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai. Cửa tạm thời bị chặn lại nhưng việc mở ra chỉ là vấn đề thời gian. Bình Giáng do dự một chút, cậu quay người đi lấy cái chổi đặt gần đó.
Xoẹt!
Cây dù bị gãy, các bộ phận văng tung tóe, xương dù bật ra cứa rách cánh tay Bình Giáng. Một bàn tay vươn ra từ sau lưng Bình Giáng, túm lấy quần áo cậu.
Trời ơi, cậu không đi tìm đường chết, chết liền đi tìm cậu.
Đầu óc Bình Giáng trống rỗng, cổ áo bị siết chặt khiến cậu hơi khó thở nhưng nó đã nhanh chóng biến mất. Nhân viên giao hàng vào nhà, bỏ tay ra khỏi cổ áo cậu, chuyển sang đặt lên vai bằng một tư thế khống chế. Anh ta rất khỏe, nắm chặt vai Bình Giáng khiến cậu rất đau. Thần kinh giật giật đau nhói, tiếng tim đập át cả tiếng ù tai, dường như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Anh ta vẫn không nói gì, im lặng như một kẻ câm, cổ họng Bình Giáng khô khốc, cậu không dám giãy giụa, sợ nhân viên giao hàng đột nhiên nổi điên.
Phụt!
Nhân viên giao hàng ôm lấy cậu từ phía sau, Bình Giáng cao 183 cm, đã có thể coi là khá cao nhưng nhân viên giao hàng còn cao hơn cậu. Nhân viên giao hàng khẽ đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cậu, cậu không cảm nhận được hơi thở của tên này. Cơ thể cũng vậy, chỉ có tiếng tim đập dồn dập của chính cậu, l*иg ngực phía sau tĩnh lặng như một xác chết.