Đối thoại của N toàn là mã hóa, vô cùng khó hiểu, sau khi hắn nói xong, không biết lấy từ đâu ra một con dao, trò chơi trực tiếp tiến vào vòng chiến đấu. Có thể tự do di chuyển nhưng không có phím tấn công, chỉ có thể chọn né tránh hoặc bỏ chạy.
[BE: Bạn đã chết.]
Bình Giáng: ...
Cậu cảm thấy trò chơi này căn bản là không có lựa chọn nào có thể sống sót, chọn cái nào cũng sẽ chết mà thôi. Chết hai lần trong trò chơi, trong hiện thực chỉ mới trôi qua năm phút. Người giao hàng vẫn đang gõ cửa. Nếu lần này cậu cứ ở yên đây không phát ra âm thanh, tên trốn trong phòng ngủ của cậu còn phát ra tiếng động hấp dẫn người giao hàng không?
Và còn một tin xấu nữa, Bình Giáng rời khỏi trò chơi, tiến vào diễn đàn người chơi nội bộ của “Theo đuổi trí mạng”. Trong diễn đàn có một số ảnh chụp màn hình trò chơi do những người chơi khác đăng.
Dù là giao diện, phong cách hay hình dáng của các nhân vật bên trong đều không quá giống trò chơi của cậu... Các nhân vật của những người chơi khác có độ tự do rất cao, có thể thay đổi trang phục, tùy chỉnh tên. Nhưng ngay từ đầu cậu đã bị hệ thống khóa tên P này. Bình Giáng nhìn lại giao diện, người tí hon bằng pixel tóc đen mặc đồ ngủ xanh trắng, hình như trò chơi của cậu lấy hiện thực làm nguyên mẫu.
P chính là cậu.
_
Người giao hàng đã đi, tiếng gõ cửa không ngừng vang lên bên ngoài cũng đã biến mất. Bây giờ là bảy giờ hai mươi phút... Người giao hàng đã gõ cửa gần mười phút. Bình Giáng nắm chặt điện thoại trong tay, cậu đã tránh được nguy cơ đầu tiên rồi sao?
Cậu không nhịn được muốn quay đầu nhìn tủ quần áo. Bình Giáng vội vàng ngăn chặn ý nghĩ nguy hiểm này, cậu cố tỏ ra bình tĩnh, đè nén ham muốn muốn chạy ra khỏi cửa, cố gắng thả lỏng bản thân, bày ra động tác tự nhiên rồi đứng dậy. Rời khỏi phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
“...”
“Ha... Em phát hiện ra rồi sao.”
“Bị phát hiện rồi bị phát hiện rồi bị phát hiện rồi bị phát hiện rồi...”
Ánh mắt cuồng si đến mức nhuốm màu điên loạn gắt gao dính chặt vào bóng lưng đang rời đi của Bình Giáng, kẻ nhìn trộm cắn móng tay cái của mình, hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh ken két, hắn lẩm bẩm tự nói một mình.
Bóng hình âm u co rúm lại ẩn nấp dưới đống quần áo của Bình Giáng, khuôn mặt dần dần ửng đỏ, hắn thở dốc hai cái, giơ tay vịn vào cửa tủ quần áo, đầu ngón tay lặng lẽ run rẩy trên cửa tủ.
Bình Giáng nhìn ra ngoài cửa qua mắt mèo, trống rỗng, đã không còn ai. Lại đợi một lát, Bình Giáng đang định mở cửa ra xem tình hình bên ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc, mang đến cho cậu nỗi sợ hãi không nguôi.
“Cốc, cốc, cốc.”
Người giao hàng vẫn chưa đi!
Âm thanh đột nhiên vang lên làm Bình Giáng giật mình lùi lại mấy bước. Mãi đến khi tiếng gõ cửa biến mất, đứng yên tại chỗ mấy giây sau, Bình Giáng mới kịp nhận ra, ngoài cửa phòng cậu không có ai, đây không phải là tiếng gõ cửa nhà cậu.
Âm thanh đến từ tầng trên hay tầng dưới?
Ai đang gõ cửa?
Câu hỏi hay.
Bình Giáng cong lưng vịn vào tường, giơ tay che miệng, đau đớn do bị gϊếŧ hai lần trước đó bị đánh thức, cơ thể cậu lại bắt đầu ảo giác đau đớn. Cơ chế tự bảo vệ của con người và khát vọng sống có thể khiến cậu miễn cưỡng bình tĩnh lại để cố gắng tìm ra lối thoát. Nhưng nỗi đau bị gϊếŧ là thật, khi bị ngạt thở, miệng và mũi bị bịt kín, cổ bị bóp chặt. Cơ thể không được cung cấp thêm oxi, trước mắt sẽ xuất hiện những mảng đen lớn, ngoài tiếng ù ù ra thì không nghe thấy gì khác, phổi như bị lửa đốt, đau nhói như kim đâm, cơ thể co giật mất kiểm soát, co thắt lại, giống như con cá trên thớt, giãy dụa vô ích.
Dù cố gắng thế nào, cảm giác tuyệt vọng và áp lực vì không thể làm gì được cũng như một đám mây đen khổng lồ, bao phủ lấy cậu. Không thể nhìn rõ, không thể trốn thoát. Càng suy nghĩ rõ ràng, Bình Giáng càng cảm thấy sợ hãi.
Đối với cậu mà nói, mọi chuyện xảy ra tối hôm nay đều quá mức ly kỳ, dù là chuyện bị đổi tầng lầu hay sự xuất hiện kỳ lạ của người giao hàng. Thậm chí cậu còn bị gϊếŧ rồi lại trở về trước khi bị gϊếŧ.
Số lần cậu được sống lại sau khi bị gϊếŧ có giới hạn không? Cậu bị gϊếŧ một số lần nhất định rồi sẽ thật sự chết sao? Cậu không dám nghĩ đến câu trả lời của vấn đề này, dù là chết thật hay là luôn ở trong vòng lặp của cái chết đều khiến Bình Giáng cảm thấy tuyệt vọng.
_
Đắm chìm trong những suy nghĩ sợ hãi, Bình Giáng không chú ý tới, một bóng dáng quỷ dị lặng lẽ xuất hiện phía sau cậu.
“Em muốn chạy trốn sao?”
Giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, theo sau đó là một cú đánh mạnh vào gáy Bình Giáng. Rầm một tiếng nặng nề, Bình Giáng trực tiếp ngất xỉu té lăn xuống đất.
“Bình Giáng, Bình Giáng...”