Luôn Có Cố Chấp Cuồng Yêu Thầm Tôi!

Chương 4

Chỉ tiếc là không có tiền, nên đua xe đến giờ cô còn chưa được chơi thử lần nào.

Theo nếp sống của nhóm bốn người trong cái tiểu đoàn thể của nguyên chủ, cuộc sống chính là tan học thì đi thu phí bảo kê, rồi đánh nhau với đám nữ sinh hư hỏng ở trường bên để tranh địa bàn. Thắng thì đi chơi, thua cũng đi chơi, tóm lại là không bao giờ học hành. Còn địa điểm giải trí thì hoặc là phòng bida, hoặc là quán bar.

Nhưng Bạch Trà lại yêu thích sự yên tĩnh. Mấy năm qua, cô thực sự quá chán ghét cái kiểu sống lê lết nơi quán bar mỗi đêm. Nhưng không còn cách nào, vì nguyên tác quy định cô phải đi. Trừ khi có lý do gì đó thật sự không thể kháng cự, cô mới được phép vắng mặt.

Cho nên, khi thầy Trương xuất hiện, cô không thể diễn tả hết niềm vui trong lòng.

Trời rét buốt, may mà cô còn có áo khoác.

Tuy nhiên, là một thiếu nữ hư hỏng, cô không thể mặc áo khoác dày dặn ra đường. Phong cách của cô luôn phải kỳ quái, nổi bật, càng khác người càng tốt. Vì vậy, sau khi rời khỏi trường học, nơi mà cô không được mặc đồ trái với nhân thiết, cô mới len lén mặc thêm áo khoác. Cái áo này phải giấu trong cặp suốt thời gian ở trường vì sợ làm sai lệch hình tượng.

Đi ngang qua một tiệm bánh kem nhỏ, thấy những chiếc bánh xinh xắn và tinh xảo trưng bày bên trong, Bạch Trà đứng lại thật lâu. Cô thèm ăn lắm.

Nhưng nhìn lại túi tiền chẳng còn bao nhiêu, cô chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Nhà Bạch Trà nằm trong một khu phố cũ. Đi ngang qua con hẻm tối đen, đến đầu phố nơi có tiệm bán bánh bao, cô dừng lại mua hai cái bánh bao thịt với hai tệ trong túi.

Bạch Trà vui vẻ trở về nhà. Hôm nay không cần nấu cơm, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cha mẹ nguyên chủ mất sớm, chỉ để lại cho nguyên chủ một căn nhà hai tầng cũ kỹ, sắp đổ nát. Nhưng ít ra vẫn còn chỗ để ở.

Đúng vậy, nguyên chủ là cô nhi.

Bạch Trà xuyên thư đã được một năm, dần dần học cách tự chăm sóc chính mình.

Nấu nước, tắm rửa, tẩy trang, ăn tối. Làm xong hết mọi thứ cũng đã gần tám giờ tối.

Bạch Trà ngồi trên chiếc ghế bập bênh ở ban công trồng đầy hoa, lắc lư nhẹ nhàng, vừa đọc sách vừa thư giãn.

Ánh đèn vàng chiếu lên người Bạch Trà, làm nổi bật vẻ đẹp mong manh như pha lê. Làn da trắng đến gần như trong suốt, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhưng mang theo chút mỏi mệt vì bệnh.