May mà trong nhà có lò sưởi, cô đỡ phải mặc quá nhiều lớp áo. Một chiếc váy ngủ dài tay viền lá sen đơn giản đã đủ bao bọc lấy thân hình mảnh mai ấy.
Bạch Trà cứ mải đọc sách mà không để ý có một thiếu niên đang nhìn cô qua khung cửa sổ phía dưới.
Leng keng, leng keng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Bạch Trà lập tức buông sách, chạy nhanh đến nghe máy.
"Alo, xin chào." Vì không có hiển thị tên người gọi, Bạch Trà cũng không biết là ai đang liên lạc.
Giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô vang lên khiến bên kia điện thoại hơi khựng lại một giây, rồi mới cất tiếng: "Tôi đã chuyển tiền qua rồi."
Nghe vậy, Bạch Trà liếc nhìn lại thông tin cuộc gọi. Thì ra là vị ân nhân tốt bụng từng giúp cô đóng học phí.
"Xin hỏi Ngài là Chu tiên sinh sao?" Cô dò hỏi.
"Ừ." Giọng nói nam trẻ trung, mát lạnh nhưng cũng rất dễ nghe. Không hiểu sao, Bạch Trà cảm thấy giọng nói ấy rất quen, như thể đã từng nghe ở đâu rồi.
Hơn nữa, trước giờ vị ân nhân này chỉ nhắn tin báo đã chuyển tiền, chưa từng gọi điện. Hôm nay sao lại trực tiếp gọi?
Chuyện này có chút kỳ lạ.
Ngoài ra, cô còn nhớ người từng giúp đỡ mình đóng học phí là một phụ nữ. Vậy tại sao giờ lại biến thành một người đàn ông trẻ như vậy?
Bạch Trà cảm thấy rất khó hiểu, trong lòng dâng lên một mớ nghi hoặc và hoang mang.
Cô không biết nên tiếp tục nói gì, mà vị Chu tiên sinh bên kia cũng chẳng có ý định cúp máy.
"Cảm ơn ngài, Chu tiên sinh." Cuối cùng cô đành cứng nhắc mở lời. Nhưng sau câu đó, cô lại không biết nên tiếp tục thế nào nữa.
"Dạo này cuộc sống và việc học vẫn ổn chứ?" Người kia dịu giọng hỏi.
Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến Bạch Trà thoáng bối rối.
Thành tích của cô thật sự không dám nhắc tới.
Ở trường, cô luôn đội sổ, mà tình trạng ấy không phải do lười biếng thật sự, mà bởi vì cô phải giữ đúng hình tượng học sinh cá biệt của nguyên chủ.
Người gọi là một vị ân nhân tốt bụng, người nọ đều đặn mỗi tháng gửi cho cô hơn một vạn tệ. Số tiền này đủ để sống dư dả, ăn uống thoải mái, muốn ăn bao nhiêu bánh kem cũng không thành vấn đề.
Nhưng hiện thực thì Bạch Trà vẫn nghèo, thậm chí nghèo đến mức chẳng có nổi một bữa cơm tươm tất.
Ngay khi tiền vừa chuyển vào tài khoản, cô đã phải cùng mấy chị em trong "băng nhóm" đi quán bar, ăn chơi tiêu tiền cho ra vẻ đúng chuẩn "thiếu nữ bất lương". Dù vui hay buồn, cũng đều phải sống buông thả như thế, đó là một phần trong "nhân thiết" không thể thay đổi.