Dù chỉ là một khả năng cũng tuyệt đối không được.
Hai mẫu tử bàn bạc, cuối cùng quyết định gả Yên Văn Ngọc cho người khác, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Yên Văn Ngọc lại không biết, nàng bị giam lỏng nhiều ngày, thậm chí còn không ra cửa được.
Mỗi ngày chỉ có cháo loãng cơm nhạt thì cũng đành, nhưng viện nhỏ này rất chật chội, bốn bức tường vuông vức bao quanh, trong phòng chẳng có chi. Đừng nói Yên Văn Ngọc cảm thấy ngột ngạt, ngay cả Tri Hạ cũng không chịu nổi.
“Chúng ta phạm phải tội chết, phải ngồi tù à?”
Yên Văn Ngọc cảm thấy không ổn. Lưu gia không đuổi nàng, còn giam cả Tri Hạ cùng nàng.
Hơn nữa đã nhiều ngày như vậy, cũng không có người Yên gia ở thôn Nam Khâu đến đón nàng ư?
Nàng vừa sinh lòng nghi ngờ thì ngay tối đó, Tiền bà tử đến gọi nàng đi Yến Tùng Đường: “Cô nương, phu nhân có lời muốn nói.”
Yên Văn Ngọc ngoan ngoãn theo bà, suốt dọc đường đều im lặng.
Nàng không chủ động bắt chuyện, nhưng Tiền bà tử lại dừng chân ở góc cửa.
Bốn bề vắng lặng, Tiền bà tử lấy ra một chiếc khóa vàng nhỏ, nói: “Chắc cô nương nhận ra nó, là Nhiễm tiểu thư nhờ ta chuyển giao.”
“Trinh nhi?”
Yên Văn Ngọc liếc mắt đã nhận ra ngay. Đây là chiếc khóa vàng do Nhiễm Nguyệt Đường tự tay đặt làm, trên đó có khắc một đôi sừng trâu nổi bật vì Trinh nhi tuổi Sửu.
Tiền bà tử gật đầu: “Cô nương không ngại thì giữ lại làm kỷ niệm, có thể… Bán lấy tiền cũng được.”
Yên Văn Ngọc nhận lấy chiếc khóa vàng nặng trịch, nắm chặt trong lòng bàn tay. Ít nhất… Mười lăm năm sống trong cuộc đời giả dối này của nàng cũng không vô nghĩa.
“Trinh nhi đã đến kiếm ta.”
“Đi thôi.”
Tiền bà tử không muốn nói nữa, quay người tiếp tục dẫn nàng đến Yến Tùng Đường.
Câu nói bỏ lửng khiến Yên Văn Ngọc như cảm nhận được điều khác thường.
Tiền bà tử đã theo Mạnh thị nhiều năm, được tin cậy và trọng dụng. Trinh nhi nhờ bà chuyển vật này, khả năng cao bà sẽ từ chối.
Thế nhưng bà đã giúp, còn nói để lại làm kỷ niệm?
Như thể sau này nàng không còn gặp được Trinh nhi nữa, rõ ràng thôn Nam Khâu cũng nằm trong địa giới Gia Ấp.
Mỗi ngọn cỏ, mỗi cành cây trong Yến Tùng Đường rất quen thuộc, khi bước chân vào lần nữa, cảnh còn người mất.
Mạnh thị và Lưu Tĩnh Hoa đang ở trong. Trên chiếc bàn chính giữa, một bộ váy đỏ được xếp ngay ngắn.
Không cần vòng vo, Mạnh thị nói thẳng: “Hôn sự giữa ngươi và Trịnh công tử không thành. Chúng ta đã kiếm cho ngươi một mối mới.”