Túi Khóc Nhỏ Được Bạo Quân Cưng Chiều Lên Trời

Chương 14

“Cái gì?”

Yên Văn Ngọc sững người, không ngờ bọn họ gọi nàng đến để bàn chuyện hôn sự.

“Ngươi may mắn lắm, vừa khéo gặp được một kẻ giàu có.”

Lưu Tĩnh Hoa khịt mũi khinh thường, nói: “Tối nay đã có thể xuất giá.”

Yên Văn Ngọc tròn mắt ngạc nhiên, chỉ nghĩ mình nghe nhầm.

Tối nay? Giàu có?

Dù là nhà nhỏ bé, thậm chí nô tịch thành thân cũng không bao giờ vội vàng qua loa như vậy.

Nàng cương quyết từ chối: “Con không muốn!”

Mạnh thị không cho phép nàng từ chối, nói: “Đối phương đã xem sinh thần bát tự của ngươi, lập tức đưa năm trăm lượng vàng. Đây không phải số tiền mà nhà giàu bình thường có thể chi ra. Ngươi có đốt đèn đi kiếm khắp nơi cũng khó mà gặp được.”

Quả thật là vừa khéo. Họ vừa định gả Yên Văn Ngọc cho người khác thì gặp một thương nhân giàu có ngang qua muốn cầu thân. Chỉ xem bát tự, yêu cầu rất gấp, ra tay cực kỳ rộng rãi.

Ban đầu Lưu Tĩnh Hoa không muốn để Yên Văn Ngọc được gả cho nhà giàu. Nhưng thấy cảnh này, không phải là để cầu phúc cho kẻ bệnh tật thì cũng là ông lão sắp qua đời.

Thương nhân kia không phải người ở Gia Ấp, lai lịch không rõ, có thể lập tức đưa Yên Văn Ngọc rời khỏi, biết đâu cả đời này cũng không gặp lại.

Vì thế Lưu Tĩnh Hoa lập tức quyết định.

“Thật nực cười…”

Yên Văn Ngọc chưa từng nghe qua hôn sự như vậy. Khác nào ra chợ bán rau?

“Tại sao lại đối xử với con như thế?”

“Cô nương lớn rồi, tâm tư cũng nhiều.”

Một tay Mạnh thị nâng chén trà: “Hai ngày trước, Tú Vân đã đến kiếm ngươi đúng không? Đừng tưởng ta không biết.”

Yên Văn Ngọc vội giải thích: “Nhưng con không đồng ý, không có bất kỳ…”

Mạnh thị quát lớn, ngắt lời giải thích của nàng: “Ta đã phải trả giá vì sự mềm lòng và khinh địch của mình năm xưa!”

Năm xưa bà ta không nhẫn tâm, không ra tay trước với Tạ di nương, cho nên mới tạo thành mối đe dọa ngày nay.

Mọi đau khổ và giày vò này vẫn chưa kết thúc. Nữ nhi của bà ta đã chịu khổ suốt mười mấy năm, sau này còn phải chứng kiến đứa con thứ xuất kia cưới thê, sinh con, kế thừa gia nghiệp?

Sống chung dưới một mái nhà, mỗi ngày bà ta sẽ bị nỗi ấm ức bóp nghẹt cổ.

Đôi mắt Yên Văn Ngọc lại phủ một tầng sương mù. Nàng không muốn khóc, khóc thì có ích gì?

Họ cố chấp cho rằng nàng sẽ tranh giành, cho rằng nàng có tư tình với Trịnh công tử, thậm chí làm thϊếp cho người ta, trở thành một Tạ di nương thứ hai.