Yên Văn Ngọc nghe rõ ràng, không có phản ứng lớn, chỉ bảo Tú Vân mang cây trâm bạch ngọc trả về theo đường cũ.
“Hôn nhân đại sự do phụ mẫu quyết định và người mai mối mở lời. Đừng nói là Trịnh phu nhân không đồng ý, ngay cả khi bà ta gật đầu thì ta cũng sẽ không gả.”
Rõ ràng là Lưu Tĩnh Hoa muốn thay thế việc cưới xin này, nàng sẽ không tranh giành với nàng ta.
Sau khi mất sự hậu thuẫn vững chắc từ nhà mẫu thân, gia cảnh không tương xứng, bước vào Trịnh gia cũng không phải chuyện tốt.
Trịnh gia có truyền thống làm ruộng và đọc sách, không chỉ kiêu ngạo mà ngưỡng cửa cũng cao. Trịnh Mộ Viễn không phải nhi tử độc nhất, thê tử của huynh đệ gã ta có người nào mà không có chút lai lịch.
Cuộc sống không phải như ẩn cư nơi núi rừng, không qua lại với người khác. Không chỉ phải để tâm đến chuyện chung sống thường ngày, người ngoài còn bàn tán so sánh.
Chỉ sợ rằng thời gian lâu dần, năm phần tốt đẹp của nàng trong lòng Trịnh Mộ Viễn cũng thành một phần.
Huống chi trước đây các nàng chỉ gặp nhau trong các buổi yến tiệc, chưa từng có gặp riêng, chứ nói chi đến tình cảm?
Yên Văn Ngọc từ chối cây trâm bạch ngọc, tiễn Tú Vân không chút do dự.
Nàng không lưu luyến, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Lưu gia, nơi quen thuộc đến từng ngõ ngách, nhưng lại khiến lòng người đau đớn khi bắt đầu một cuộc đời mới.
Yên Văn Ngọc không quan tâm đến lời của Trịnh Mộ Viễn, nhưng Lưu Tĩnh Hoa lại không nghĩ vậy.
Nàng ta bị từ hôn, tối đó đã sai hai vυ' già khỏe mạnh đến canh cửa, khóa chặt viện nhỏ, nói là để ngăn Yên Văn Ngọc gặp riêng với người khác.
Không chỉ phòng bị nàng nghiêm ngặt, nàng ta còn đổi ý, không chịu để nàng trở về quê.
Lưu Tĩnh Hoa cảm thấy như vậy là rất dễ dàng cho Yên Văn Ngọc. Dựa vào tài năng và dung mạo của nàng, dù có ở nơi vắng vẻ, sợ rằng vẫn sẽ quyến rũ những vị lão gia và thiếu gia của các cửa tiệm đến cầu thân.
Chẳng phải nàng lại được sống cuộc đời sung sướиɠ ư?
Trên đời này sao lại có chuyện tốt đẹp như vậy? Lưu gia cho nàng ăn ngon mặc đẹp, dốc lòng dạy dỗ là để giúp nàng sống sung sướиɠ và thảnh thơi ư?
Lưu Tĩnh Hoa vẫn lo lắng, nhỡ đâu Trịnh Mộ Viễn thuyết phục được mẫu thân của gã ta đồng ý, biết đâu một ngày nào đó đổi ý thu nhận Yên Văn Ngọc làm tiểu thϊếp, chẳng phải là ghê tởm lắm ư?
Nàng ta nói chuyện này với Mạnh thị, Mạnh thị cũng nảy sinh lo lắng. Dù thế nào, bà ta cũng không cho phép bất cứ người nào khiến nữ nhi tủi thân.