Túi Khóc Nhỏ Được Bạo Quân Cưng Chiều Lên Trời

Chương 11

“Tri Hạ, ban đầu ta nghĩ mẫu thân sẽ đem khế ước của ngươi đến làm đồ cưới cho ta, đến lúc đó ta có thể giải thoát cho thân phận nô tỳ của ngươi…”

Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Giờ ta không làm được, chỉ có thể đưa ngươi một chiếc lá vàng. Chiếc còn lại, ta muốn đi tìm vυ' nuôi...”

Tính cách của bà vυ' vốn rất tốt, tận tình chăm sóc nàng bao nhiêu năm, bây giờ lại vì chuyện của Tạ di nương mà không có kết cục tốt đẹp, nàng nghe vậy thì làm sao có thể mặc kệ được chứ.

Người buôn nô ɭệ chỉ thích những người trẻ, còn già rồi thì chỉ bị giao cho việc nặng nhọc, cực khổ. Trên đường không chỉ đói khát mà còn có thể bị bệnh, không ai bỏ một đồng xu cho một người làm không đáng giá cả.

Yên Văn Ngọc như tượng bùn qua sông, lực bất tòng tâm, không dám chắc chắn có thể tìm được tung tích của vυ' nuôi, nhưng nàng vẫn phải thử một lần.

Tri Hạ không chịu nhận lấy lá vàng: “Đa tạ ý tốt của tiểu thư, người mau giấu đi, không cần đưa cho nô tỳ, người còn không biết thôn Nam Khâu ở bên kia như thế nào nữa mà?”

Chỉ nghe nói Yên gia xin ăn ở trên trấn trên, nói vậy thì rất nghèo khó, liệu tiểu thư có thể chịu nổi không?

Yên Văn Ngọc không sợ: “Họ nuôi lớn được Lưu Tĩnh Hoa thì chắc chắn sẽ không để ta đói, không chết được đâu.”

Nàng khăng khăng muốn đưa lá vàng cho Tri Hạ, khi đôi bên giằng co, ngoài viện nhỏ có một người lén lút bước tới.

Đó là Tú Vân, đồng hương của Tri Hạ, ngày thường quét dọn ở Phật đường và Từ đường, không làm ở Niệm Nguyệt Các. Lúc này vì lo lắng nên nàng ấy đã đến thăm một chút, tiện thể truyền tin.

Tú Vân mang đến một cây trâm ngọc trắng, vẻ mặt đầy vui mừng nói: “Cô nương, đây là do Trịnh công tử nhờ nô tỳ đưa cho người, ngài ấy nói sẽ giữ trọn lời thề trong hôn ước, không phụ nhau.”

Tri Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Quả nhiên Trịnh công tử đã xác định là tiểu thư rồi.”

Yên Văn Ngọc không đưa tay ra nhận mà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu thật sự tuân theo hôn thư thì phải là Trịnh phu nhân sai người đến, cớ sao phải lòng vòng mà tìm đến Tú Vân.”

Trịnh công tử không cho người bên cạnh đến, chắc là đã gạt mẫu thân gã ta.

“Chuyện này... “ Tri Hạ nghĩ thấy cũng có lý, vội vàng hỏi: “Tú Vân, Yến Tùng Đường có động tĩnh gì không?”

Tú Vân cầm trâm ngọc trắng, bắt đầu cảm thấy khó xử: “Không dám giấu cô nương. Hai vị Trịnh gia đang dùng cơm cùng lão gia và phu nhân, chính thức gặp Nhị tiểu thư. Sau bữa ăn, Trịnh phu nhân có ý muốn hủy bỏ hôn sự, nhưng Trịnh công tử không đồng ý.”