Túi Khóc Nhỏ Được Bạo Quân Cưng Chiều Lên Trời

Chương 10

Mặc dù không phải nữ nhi của mẫu thân, nhưng rõ ràng nàng có thể dùng cách khác bù đắp.

Không cần thân phận tiểu thư, cũng không lấy một xu nào trong tài sản Lưu gia, nàng vẫn có thể báo đáp ơn nuôi dưỡng.

Nhưng không ai quan tâm, cũng không ai cần, thậm chí còn bị nói là “Giỏi làm trò lấy lòng”.

“Ta không thể dung thứ cho ngươi.” Mạnh thị không thể tha thứ cho sai lầm này, nó khiến bà ta trằn trọc ngày đêm, ăn không ngon ngủ không yên.

Giờ đây lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nói: “Ngươi đã cướp đi phúc phận của Tĩnh Hoa, như vậy là đủ rồi!”

Hai tai của Yên Văn Ngọc như không còn nghe thấy, nàng không muốn nghe thêm điều nữa.

Nàng để mặc cho đám vυ' nuôi đuổi khỏi Nhạn Nguyệt Các, tạm thời sắp xếp vào một tiểu viện vắng người.

Nàng chưa bao giờ thê thảm đến thế, đầu tóc rối bù, mặt mày bẩn thỉu, người nào gặp cũng bị chỉ trỏ bàn tán, mặt đầy khinh thường.

Cuộc đời giống như một trò cười.



Trong viện nhỏ, Yên Văn Ngọc ngồi ngẩn người trên ghế thêu.

Tối qua nàng đã khóc cạn nước mắt, dù có đau khổ thế nào cũng đã nhìn rõ sự thật.

Mẫu thân không thể ra tay với Tạ di nương, trong lòng tức giận, chắc là càng nhìn nàng càng thù thêm.

Tri Hạ ngồi bên cạnh an ủi, nhưng lời nói cũng chỉ vô dụng.

Yên Văn Ngọc khàn giọng nói: “Ta muốn nhanh chóng rời khỏi đây, Tri Hạ, ngươi đi đi, tránh việc Lưu gia giận chó đánh mèo với ngươi.”

“Nô tỳ không đi.” Tri Hạ mang một cái ghế gỗ nhỏ đến ngồi bên cạnh nàng, nói: “Lúc trước nếu không phải tiểu thư chọn nô tỳ thì chắc giờ nô tỳ chỉ là một tỳ nữ đun bếp thôi, cùng lắm thì quay về làm lại việc đó.”

“Đừng làm theo cảm tính. Dù có thể nào, con người vẫn nên tính toán cho tương lai của mình.”

Xung quanh không có ai, Yên Văn Ngọc nhấc chân cởi giày thêu, thấp giọng nói: “Thật ra, ta có trộm đồ.”

Nàng móc ra hai chiếc lá vàng lấp lánh từ dưới đế giày, đặt trước mặt Tri Hạ: “Đây là thứ lúc trước Trinh Nhi tặng ta, không liên quan đến Lưu gia.”

Tên thật của Trinh nhi là Nhiễm Nguyệt Đường, nàng ấy là khuê mật của Yên Văn Ngọc trong nhiều năm, chắc giờ nàng ấy cũng nghe nói đến biến cố ở Lưu gia rồi.

Dường như Tri Hạ đã nhìn thấy hy vọng: “Nhiễm cô nương và tiểu thư rất thân thiết, chắc chắn nàng ấy có thể giúp được tiểu thư!”

Yên Văn Ngọc lắc đầu, đến cả mẫu thân còn có thể trở mặt thì tình bạn với Trinh nhi có là gì? Nàng không dám nghĩ đến.