Từ khi nàng bập bẹ biết nói, nhiều năm như vậy…
“Mẫu thân của ta chỉ có một nữ nhi.” Lưu Tĩnh Hoa lau mặt bò dậy, ra lệnh cho Tiền bà tử mở rương của Yên Văn Ngọc ra.
Nàng ta nói: “Trong nhà này không có thứ nào thuộc về ngươi, ngươi đừng mơ đến việc mang theo bất cứ thứ nào!”
Tiền bà tử thở dài, bà cũng là người nhìn cô nương này lớn lên, nói: “Cô nương, đắc tội rồi.”
Yên Văn Ngọc khóc không thành tiếng, không còn sức lực ngăn cản.
Trong tầm nhìn mờ nhòe vì nước mắt, nàng không còn nhìn rõ gương mặt tức giận của mẫu thân nữa.
Trong rương chỉ xếp y phục và vài món đồ thêu nhỏ, trong đó có một chiếc quạt tròn, cán làm bằng ngà voi, mặt là lụa mỏng do tự tay Yên Văn Ngọc thêu, đó là quà sinh nhật tặng mẫu thân.
Sinh nhật của Mạnh thị vào mùa Hè, bà ta sợ nóng nên năm nào Yên Văn Ngọc cũng tặng quạt, năm nay cũng không ngoại lệ, đã chuẩn bị từ sớm.
“Quả nhiên ngươi có giấu thứ đồ mà!”
Lưu Tĩnh Hoa đưa tay muốn lấy, Yên Văn Ngọc thấy thế nhào tới ngăn cản, đáng tiếc với chút sức lực này của nàng thì sao có thể ngăn cản được chứ.
Lưu Tĩnh Hoa giơ khuỷu tay đẩy nàng ngã sang một bên, đoạt lấy chiếc quạt tinh xảo như bắt được tang vật, nói: “Miệng toàn nói dối, còn dám bảo mình không phải là ăn trộm?”
Lòng bàn tay mềm mại của Yên Văn Ngọc trầy xước, rướm máu nhức nhối, nàng cố với tay ra muốn lấy lại chiếc quạt: “Trả lại cho ta, đó là quà sinh nhật tặng mẫu thân…”
“Quà?”
Lưu Tĩnh Hoa vốn định tịch thu chiếc quạt tròn, nhưng lại thay đổi ý định, nàng ta rút trâm vàng giữa tóc ra, rạch một đường lên mặt quạt bằng lụa: “Từng đường kim mũi chỉ là của Lưu gia, dựa vào đâu mà mang danh ngươi để tặng quà?”
Mạnh thị nhìn thấy mọi chuyện, trong mắt chứa đầy sự lạnh lẽo.
Bà ta nói: “Ngươi từ nhỏ đã thích khóc, khóc như mưa khiến người ta thương xót, còn biết làm ra vẻ đáng yêu, sau này đi đâu cũng có thể lấy lòng người. Không giống như Tĩnh Hoa của ta, thiếu sự dạy dỗ của mẫu thân nên vẫn còn là một đứa trẻ chưa biết che giấu cảm xúc.”
“Đó là quà sinh nhật Miên Miên tặng mẫu thân…”
Yên Văn Ngọc trơ mắt nhìn mặt quạt bị rạch nát, giống như tình mẫu tử bao năm nay thoáng chốc trở nên vô nghĩa.
Nàng khó có thể tin được, nước mắt rơi như mưa: “Tại sao phải như vậy?”
Quả thật nàng đã sống mười mấy năm cuộc đời không thuộc về mình, nhưng đâu phải do nàng làm ra, nàng chưa từng chủ động làm tổn thương bất cứ ai.