Túi Khóc Nhỏ Được Bạo Quân Cưng Chiều Lên Trời

Chương 8

Lưu Tĩnh Hoa không muốn nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu đáng thương này, nàng ta ngồi xổm xuống túm lấy sợi tóc mềm mại kia: “Ta là nông dân, không biết bất cứ chuyện nào, ngay cả một tỳ nữ cũng không bằng, là ngươi đã cướp mọi thứ của ta!”

Da đầu Yên Văn Ngọc đau rát, nước mắt lập tức tuôn ra, nàng vẫn cố gắng phản bác: “Ta không có, ta không có…”

“Tiểu thư!” Tri Hạ sợ ngây người, đừng nói là tiểu thư khuê các, ngay cả tỳ nữ cũng rất ít khi xảy ra ẩu đả.

Trong lúc nhất thời nàng ấy không để ý đến thân phận của Nhị tiểu thư nữa mà xông lên phía trước muốn kéo nàng ta ra.

Ba người quấn lấy nhau. Mạnh thị và Tiền bà tử bên cạnh tới chậm một bước, vừa vào đến Niệm Nguyệt Các đã thấy cảnh tượng này.

Mạnh thị thở sâu: “Các người đang làm gì vậy!”

Bà ta lập tức sai Tiền bà tử tách ba người ra.

Lưu Tĩnh Hoa từng lăn lộn nơi thôn quê, đối phó với Yên Văn Ngọc chẳng khác nào nắm lấy một con cừu nhỏ mềm yếu, không để mình thiệt.

Nhưng vừa quay đầu đã gào khóc trước: “Mẫu thân! Hai chủ tớ bọn nó chê con là đồ nhà quê, nói con không biết lễ nghĩa, quê mùa thô lỗ!”

Những lời này chẳng khác nào dao đâm vào tim Mạnh thị, bà ta biết dáng vẻ của nữ nhi thân sinh như thế nào nên càng thấy đau lòng hơn!

Bà ta ngu ngốc nên mới bị Tạ di nương lừa gạt, lầm tưởng viên đá là viên ngọc mà nâng niu.

Bà ta ăn năn bao nhiêu thì càng đau khổ bấy nhiêu!

“Miên Miên!” Mạnh thị gọi nhũ danh của Yên Văn Ngọc với giọng điệu lạnh lẽo tràn đầy căm thù.

“Ta nuôi dạy ngươi bao nhiêu năm, không ngờ lại nuôi ra một kẻ vong ơn bội nghĩa. Nếu không phải ngươi đổi chỗ với Tĩnh Hoa thì ngươi còn thô tục và đáng thương gấp trăm lần so với nó!”

Bốn chữ “Vong ơn bội nghĩa” như tiếng sét nổ vang trong tai Yên Văn Ngọc, nàng choáng váng, không còn để ý đến việc tóc tai rối bù và dấu móng tay trên mặt.

Nàng lắc đầu giải thích: “Mẫu thân, Miên Miên không phải kẻ vong ơn bội nghĩa…”

Sao nàng có thể quên được, nàng đã từng là Miên Miên trong lòng mẫu thân.

“Đừng gọi ta là mẫu thân, ta không phải mẫu thân của ngươi!”

Mạnh thị ôm Lưu Tĩnh Hoa, nghiến răng nói ra những lời cay nghiệt: “Lúc ta yêu thương ngươi thì nữ nhi của ta đang phải chịu khổ ở bên ngoài, ông trời thật bất công!”

Một câu này của Mạnh thị còn đau đớn gấp trăm lần so với việc bị Lưu Tĩnh Hoa đánh, nước mắt Yên Văn Ngọc rơi như mưa, nàng cố chấp nói: “Ơn sinh không lớn bằng ơn nuôi, mẫu thân vẫn là mẫu thân của con…”