Túi Khóc Nhỏ Được Bạo Quân Cưng Chiều Lên Trời

Chương 7

Nhưng cho dù nàng ta có ăn diện sặc sỡ đến mấy thì khi đứng trước Yên Văn Ngọc trắng trẻo thanh nhã thì vẫn giống như một tỳ nữ mặc trộm y phục của tiểu thư.

Tri Hạ thấy ánh mắt nàng ta không đúng, sợ nàng ta vung tay ra cào người nên vội vàng chắn trước nàng ta: “Nhị tiểu thư có việc ư?”

“Đúng là một con chó trung thành.”

Lưu Tĩnh Hoa khịt mũi khinh thường, nhấc chân đá văng Tri Hạ: “Ngươi có biết Yên gia nghèo đến mức nào không? Không có người khác chống lưng, nàng ta còn xứng làm tiểu thư sai khiến người khác à?”

Dáng người Lưu Tĩnh Hoa không nhỏ, sức cũng không yếu, Tri Hạ bị đạp ngã ra đất, cho dù Yên Văn Ngọc có muốn đỡ cũng đỡ không kịp.

Nàng kéo người dậy, mím môi trả lời: “Nhị tiểu thư nói đúng, đương nhiên Tri Hạ sẽ không đi theo ta, nàng rất thật thà, sau này sẽ phục vụ cho Nhị tiểu thư rất tốt.”

Không phải là Yên Văn Ngọc chưa từng nghĩ đến việc đi ở của Tri Hạ, nàng không thể ngăn cản việc bà vυ' bị bán đ nên chỉ mong Tri Hạ có thể ở lại Lưu gia, sống yên ổn qua ngày.

Dù sao thì thân phận là nô tỳ, khế ước bán thân bị giữ lại, còn có thể đi đâu được chứ?

“Phục vụ ta?” Lưu Tĩnh Hoa không thèm: “Người ngươi từng dùng qua chỉ xứng để cọ rửa nhà xí thôi.”

“Nhị tiểu thư cần chi phải như vậy?” Yên Văn Ngọc biết nàng ta đã chịu nhiều đau khổ nên mới căm thù như vậy, nàng thấp giọng khuyên nhủ.

“Từ nhỏ Tri Hạ đã biết chải đầu trang điểm, biết đốt nhang pha trà, biết làm thư đồng mài mực, người làm cũng là một trong những gia tài, mong Nhị tiểu thư đối xử tốt với tài sản này.”

Cho dù là nhà giàu có thì việc bồi dưỡng ra một tỳ nữ khéo léo cũng không dễ dàng.

Chỉ vì tuổi còn nhỏ nên tính cách Tri Hạ có chút nóng nảy, không giống như những ma ma khéo đưa đẩy kia.

Đó cũng là điểm đáng quý ở nàng ấy, ngay thẳng, thật thà, dù chủ nhân không còn là tiểu thư nữa, nhưng vẫn một mực bảo vệ.

Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã như đám người trong bếp, thừa cơ bày tỏ lòng trung thành, nịnh bợ tiểu thư thật, còn sợ sau này không có ngày lành ư?

Những lời này lọt vào tai Lưu Tĩnh Hoa lại giống như khoe khoang, nàng ta tức giận, lập tức trở mặt, giơ chân đá vào đầu gối của Yên Văn Ngọc.

“Có phải ngươi có tỳ nữ giỏi giang như vậy phục vụ nên cảm thấy đắc ý lắm đúng không?”

Yên Văn Ngọc không ngờ nàng ta nói một câu không hợp liền trở mặt, nàng bị bất ngờ nên loạng choạng ngã xuống đất.