Túi Khóc Nhỏ Được Bạo Quân Cưng Chiều Lên Trời

Chương 6

Sao Yên Văn Ngọc có thể chịu nổi giả thuyết này cơ chứ, cuộc đời của nàng đã đảo lộn, quá khứ tan thành mây khói, còn lại thứ nào đây?

Đang lúc khổ sở, nàng chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, có người đến.

Yên Văn Ngọc vội vàng lau nước mắt, nhưng vẫn bị Lưu Tĩnh Hoa đẩy cửa vào nhìn thấy.

“Khóc cho người nào xem?” Lưu Tĩnh Hoa thản nhiên bước vào: “Người Trịnh gia đến là đã bắt đầu giả vờ đáng thương rồi ư?”

Yên Văn Ngọc không ngờ nàng ta sẽ đến, đã vậy còn nhắc tới Trịnh gia.

Nàng sụt sịt cái mũi: “Nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, nay việc kết thân giữa Trịnh gia và Lưu gia không còn liên quan đến ta nữa.”

Nàng và Trịnh công tử chưa bao giờ có một chút tình cảm nào, tất cả là do trưởng bối đôi bên làm chủ.

Lưu Tĩnh Hoa cười nhạo: “Không liên quan, chỉ sợ có vài người không biết nhục mà nhớ thương lung tung thôi.”

Hôm qua Trịnh gia đến thăm, trời cũng đã muộn nên Mạnh thị để Trịnh gia ngủ lại ở khách viện một đêm nên bây giờ vẫn đang làm khách của Lưu gia.

Nàng vội vàng nhìn thoáng qua thì nhanh chóng nhìn thấy vị Trịnh công tử kia, gã ta là một thư sinh anh tuấn văn nhã, đã vượt qua kỳ thi phủ trở thành tú tài, năm nay sẽ tham gia thi viện.

Đừng nói là thôn Nam Khâu, đến cả trấn trên cũng khó kiếm được một lang quân tốt như vậy.

Lưu Tĩnh Hoa không có kiến thức, nhưng cũng biết trong chuyện trọng nông khinh thương, sau này khi nàng ta có tiền tài giàu có thì sẽ thay đổi thân phận và có một cuộc sống tự do sung sướиɠ.

Những chuyện trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ, bây giờ không thể để tiện nhân kia lợi dụng rồi cướp mất được!

Lưu Tĩnh Hoa nói chuyện rất thẳng thắn và cay nghiệt, đây là kiểu người Yên Văn Ngọc chưa từng tiếp xúc qua, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ lên, thở phì phò nói: “Nhị tiểu thư đừng nói bậy. “

Làm sao có thể dùng từ “Nhớ thương” với nàng và người khác phái được chứ?

“Ngươi có tâm tư nào thì tự mình biết.”

Lưu Tĩnh Hoa nhìn chằm chằm khuôn mặt của Yên Văn Ngọc, mịn màng như đậu phụ, má đỏ phơn phớt, ngay cả khóe mắt cũng đỏ tự nhiên, có thể nói là đẹp vô cùng.

Làn da trắng mịn như ngọc, mười ngón tay chưa từng bám bùn, không phải những điều này nên thuộc về nàng ta ư?

Lưu Tĩnh Hoa không đen nhưng, da vàng như nến, nay mặc váy lộng lẫy, tóc búi đầy trâm ngọc châu báu.

Đồ trang sức tinh xảo chưa từng thấy được cài lên trên mái tóc đen bóng, vòng ngọc kêu leng keng, món nào cũng quý giá.