Xuyên Nhanh: 108 Cách Tẩy Trắng Cho Tra Nữ

Chương 22: Tự chôn mình

Hứa Tùng không hề cho rằng mối quan hệ của mình với Kiều Cẩm Hoan sẽ quan trọng hơn người trước mắt này, dù sao thì – vết tích trên môi của cậu hai nhà họ Vinh này, rõ ràng như ban ngày.

Ánh mắt cậu ta hơi lóe lên, cười khẽ một tiếng: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ là sau khi cậu và Giám đốc Vinh rời đi, Giám đốc Kiều rất tức giận, ép ba vị giám đốc uống hết một lít rượu trắng, thế là, đều say cả rồi."

Vinh Thần ngẩn ra: "Chị ta tức giận cái gì?"

"Giám đốc Kiều hình như là trách họ ép người khác uống rượu."

Còn về người khác này là ai~

Hứa Tùng liếc nhìn Vinh Thần, thầm nghĩ khuôn mặt này mà treo ở câu lạc bộ, thì chắc chắn phút mốt lên hàng đầu bảng~ Trách sao Giám đốc Kiều không coi trọng mình~

"Cậu gọi cô ấy là Giám đốc Kiều?"

"Xem cậu Vinh nói kìa, tôi chỉ đơn thuần đi cùng Giám đốc Kiều xã giao thôi, Giám đốc Kiều là kim chủ của tôi, tôi đâu có bản lĩnh làm bạn trai của cô ấy."

Vinh Thần hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Kiều Cẩm Hoan như một viên ngọc trai sáng lấp lánh giữa đám đông, trong lòng lại càng thêm bối rối.

Chị ta rốt cuộc đang giở trò gì?

Vinh Thần nghĩ đến ly rượu mình vừa cố nuốt xuống ban nãy, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cậu đứng ở cửa một lát, rồi lại giả vờ như không có chuyện gì đi vào tìm Vinh Phong, chỉ là đôi mắt không nhịn được thỉnh thoảng lại tìm kiếm bóng dáng Kiều Cẩm Hoan.

Nhưng Kiều Cẩm Hoan lại không chú ý đến cậu, cô nâng ly rượu chạm nhẹ với người trước mặt, dưới hàng mi cong vυ't ẩn chứa vẻ u ám sâu không thấy đáy: "Tôi hy vọng cô suy nghĩ kỹ một chút."

Người chạm cốc với cô là một cô gái trẻ tuổi, họ Viên, tên Viên Hân.

Nhà họ Viên, làm trong ngành tài chính, ở thành phố A cũng được coi là có máu mặt. Thấy thế hệ trước dần dần không còn đủ sức lực, thế hệ sau bắt đầu tranh đấu quyết liệt, trong đó hai người ưu tú nhất là Viên Hân, con gái duy nhất của chi trưởng nhà họ Viên, và Viên Hồi, con trai của chi ba nhà họ Viên.

Nhìn chung, thực lực của hai người không chênh lệch nhiều, thậm chí Viên Hân còn mạnh hơn Viên Hồi một chút. Nhưng một mặt ông cụ Viên cảm thấy con gái phải lấy chồng, giao gia nghiệp vào tay Viên Hân không yên tâm, mặt khác ông lại cảm thấy Viên Hồi giỏi giữ gìn thành quả nhưng thiếu khả năng khai phá, vẫn luôn do dự, điều này dẫn đến việc hai người luôn ở thế giằng co.

Và Kiều Cẩm Hoan tìm đến Viên Hân chính là để cung cấp cho cô ta một cơ hội triệt để đè bẹp Viên Hồi.

"Đánh cược một phen, một phần đầu tư, thêm chút nhân lực, cô có thể nhận lại gấp trăm lần lợi nhuận. Đến lúc đó, Viên Hồi là cái thá gì, cô có thể trực tiếp đoạt quyền từ tay ông cụ Viên."

Giọng Kiều Cẩm Hoan từ tốn vang lên, giống hệt giọng điệu của ác quỷ khi dụ dỗ con người.

Viên Hân nhìn chằm chằm Kiều Cẩm Hoan hồi lâu, mới hít sâu một hơi: "Tôi thừa nhận, cô thật sự đã cám dỗ được tôi."

"Vậy thì hợp tác?"

"Tại sao? Cô và Giám đốc Lâm của Phổ Phong bọn họ, không phải đã sớm đạt được thỏa thuận sẽ ra tay với nhà họ Vinh sao? Sao đến phút cuối, cô lại đột nhiên muốn lôi kéo tôi, hợp tác với nhà họ Vinh, quay đầu đối phó bọn họ?"

Viên Hân rất tò mò, tất cả chuyện này rốt cuộc là kế hoạch dụ địch mà Kiều Cẩm Hoan và nhà họ Vinh đã bàn bạc trước, hay là... Kiều Cẩm Hoan tự mình đột ngột thay đổi kế hoạch?

Kiều Cẩm Hoan nhướng mày, ánh mắt vượt qua đám đông rơi trên người Vinh Thần với dáng đứng thẳng tắp.

Một lúc lâu sau, cô khẽ thở dài não nề: "Ai mà ngờ được Kiều Cẩm Hoan tôi anh minh cả đời, tính toán chuẩn xác mọi thứ, cuối cùng lại tự chôn mình vào trong đó."

Viên Hân ban đầu có chút nghi hoặc, nhưng nhìn theo ánh mắt của cô, lại sững sờ: "Cậu hai nhà họ Vinh?"

Lời này vừa thốt ra, chính cô ta cũng bật cười, vừa như trêu chọc vừa như thăm dò hỏi: "Giám đốc Kiều đâu phải người ham mê sắc đẹp trai gái."