"Tình cảm - thứ này nếu có thể kiểm soát được, tôi còn là người sao?" Kiều Cẩm Hoan cười khổ lắc đầu.
Người phụ nữ luôn mạnh mẽ lý trí trước mặt mọi người, vậy mà giờ phút này lại lộ ra vài phần yếu đuối rõ ràng, khiến Viên Hân kinh ngạc đến ngây người, đồng thời âm thầm thề trong lòng, đời này cô ta tuyệt đối không dính vào trai đẹp, không chơi bất kỳ trò chơi tình cảm nào.
Mẹ nó đáng sợ quá.
Đến Kiều Cẩm Hoan còn không chống đỡ nổi, cô ta không thể quá đề cao bản thân mình được.
"Hợp tác vui vẻ."
Cơ hội tốt như vậy, không đồng ý thì đúng là ngu ngốc.
Viên Hân trước nay luôn là người khá ưa mạo hiểm: "Nhưng cô và bên nhà họ Vinh đã thông báo chưa?"
"Vẫn chưa đến lúc," Kiều Cẩm Hoan khẽ lắc đầu: "Tôi đưa cho cô một khoản vốn, cô ra tay với Giám đốc Thiệu trước đi, gần đây mảng năng lượng cứ giảm mãi không ngừng, vốn của nhà họ Thiệu bị kẹt lại, ông ta là dễ đối phó nhất."
"Đợi thời cơ chín muồi, vốn của nhà họ Viên các cô hãy rót vào. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không ngừng cung cấp cơ hội cho cô, để cô có đủ lý do đường đường chính chính ra tay với bọn họ."
"Ý của cô là?"
Kiều Cẩm Hoan nghiêng đầu thì thầm hai câu vào tai Viên Hân, ánh mắt Viên Hân lập tức trở nên phấn khích.
Nghe xong kế hoạch của Kiều Cẩm Hoan, Viên Hân không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Có thể biến tình thế khó khăn thành cạm bẫy trong nháy mắt, Giám đốc Kiều quả nhiên không bao giờ làm ăn thua lỗ, lần này, ngài là muốn cả người lẫn của à! Trách sao bọn họ đều nói, thứ Giám đốc Kiều cô muốn, thì không có gì là không lấy được."
Viên Hân vừa nói, vừa như có như không liếc nhìn Vinh Thần.
Dưới ánh mặt trời chẳng có chuyện gì mới mẻ, chiêu mỹ nhân kế này của nhà họ Vinh, chậc~ tuyệt thật! Sau này hai nhà Vinh, Kiều giúp đỡ lẫn nhau, thương nhân trong thành phố A chỉ sợ đều phải nhìn sắc mặt họ mà hành động rồi.
"Còn một chuyện nữa, hy vọng cô giúp một tay."
"Giám đốc Kiều cứ nói."
"Tôi nghe nói cô còn âm thầm mở một công ty bảo vệ?"
"Đây không phải bí mật gì, đúng là có một cái, kiếm chút tiền tiêu vặt thôi. Giám đốc Kiều muốn thuê vệ sĩ à?"
Kiều Cẩm Hoan đưa tay vỗ nhẹ lên vai Viên Hân: "Qua một thời gian nữa tôi liên lạc với cô, có một việc phải để họ đi làm."
"Dễ nói dễ nói."
Viên Hân cười khẽ, lại hơi tò mò hỏi: "Tại sao Giám đốc Kiều lại chọn tôi mà không phải Viên Hồi?"
"Cô gan dạ hơn Viên Hồi. Ngành chính của nhà họ Viên là tài chính, nếu cứ mãi bảo thủ giữ gìn, không quá mười năm chắc chắn sẽ suy tàn. Mà cô Viên Hân dám mạo hiểm, cho nên chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ."
Ánh mắt Viên Hân trầm xuống nhìn cô không nói.
Khóe môi Kiều Cẩm Hoan hơi nhếch lên: "Tôi ấy à~ trước nay luôn thích đôi bên cùng có lợi."
Viên Hân đột nhiên cười một tiếng: "Đó là đương nhiên, tôi cũng thích đôi bên cùng có lợi."
Còn về vấn đề hai người họ cùng thắng, ai thua, không quan trọng, dù sao họ không thua là được.
Sau khi chốt xong việc hợp tác với Viên Hân, Kiều Cẩm Hoan cũng không hành động ngay lập tức, bình tĩnh đến lạ thường. Một mặt thản nhiên như không có chuyện gì cùng Giám đốc Lâm của Phổ Phong, Giám đốc Thiệu của Thiệu thị bọn họ bàn bạc làm thế nào để hạ gục Vinh thị, một mặt chuyển tiền cho Viên Hân, để cô ta âm thầm phát triển, ngấm ngầm tính kế Thiệu thị.
Quan trọng hơn là, khoảng thời gian này ngày nào cô cũng dẫn Hứa Tùng đi chơi khắp nơi, mua cho cậu ta cái này cái kia, động một tí là tặng tiền, tặng xe, tặng nhà, khiến không biết bao nhiêu người phải ghen tị đỏ mắt.
Cứ như vậy kéo dài nửa tháng.
Tất cả mọi người ở thành phố A đều biết, Kiều Cẩm Hoan đặc biệt yêu thích tên tình nhân bao nuôi đó, nghe lời cậu ta răm rắp. Nếu có đắc tội với Kiều Cẩm Hoan, chỉ cần vị tình nhân đó giúp nói đỡ vài câu, chuyện này liền có thể giải quyết êm đẹp.