"Thế giới này không xoay quanh Giám đốc Kiều chị đâu, huống hồ chị vừa già, tính tình lại nhiều, còn lắm mưu nhiều kế..." Mím môi, Vinh Thần cố gắng lờ đi cơn đau nhói nơi l*иg ngực, lại nói tiếp: "Chị đừng có quá tự cho mình là đúng."
"Vinh Thần, tôi cho cậu thêm một cơ hội để sắp xếp lại lời nói."
"Cho tôi thêm hai cơ hội tôi vẫn nói câu đó, Kiều Cẩm Hoan chị vừa già vừa lắm tật, ai sẽ... ưʍ..."
Kiều Cẩm Hoan bước lên một bước, nắm chặt cằm cậu, hung hăng cắn lên môi cậu, ép Vinh Thần không thể nói được, còn đau đến mức mắt rưng rưng nước.
Đẩy người ra xong, Vinh Thần đưa tay lên sờ, trên ngón tay còn kéo theo mấy vệt máu.
Cậu lập tức nổi nóng: "Chị muốn cắn chết tôi à?"
"Miệng của cậu so với lời cậu nói, mềm hơn nhiều đấy."
Kiều Cẩm Hoan hài lòng nhếch khóe môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi, mọi cử chỉ đều mang theo sự quyến rũ tột cùng.
Vinh Thần quay đầu đi "phì" một tiếng.
Nhân cơ hội này, Kiều Cẩm Hoan lại áp sát lần nữa, giọng điệu hơi nguy hiểm hỏi: "Thật sự không ghen?"
"Không ghen không ghen, ai thích ghen thì ghen, ông đây không ghen." Vinh Thần bực bội đáp trả một câu.
Ánh mắt Kiều Cẩm Hoan hơi lóe lên: "Sau này Hứa Tùng sẽ chuyển đến nhà tôi ở, dùng chiếc PS5 cậu thích nhất, uống loại rượu Romanee-Conti cậu thích nhất, động vào cây gậy đánh gôn cậu yêu thích nhất và phòng chơi game trên lầu..."
Nhìn nắm đấm Vinh Thần từ từ siết lại, cô nhếch môi cúi sát lại gần, thấp giọng nói: "Đương nhiên, cậu ta còn lên giường với tôi nữa."
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên cổ áo cậu: "Đàn ông trẻ đẹp luôn rất có tinh lực, chắc cậu hiểu rõ lắm nhỉ? Tôi nhớ ra hai chúng ta còn chưa từng lên giường, hay là, tối nay cậu..."
"Cút, chị thiếu đàn ông đến thế sao?"
Vinh Thần cúi đầu nhìn cô.
Dù cậu có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ thế nào, Kiều Cẩm Hoan vẫn có thể nhìn thấy vệt đỏ vừa mới xuất hiện nơi đáy mắt cậu, trái tim lập tức mềm nhũn.
"Chỉ thiếu cậu thôi."
Đầu ngón tay Kiều Cẩm Hoan lướt qua gò má cậu: "Hay là, cậu ngoan ngoãn quay về?"
"Nằm mơ giữa ban ngày đi," Vinh Thần từ chối không chút do dự: "Chị thích tìm ai thì tìm, đừng tìm tôi, tôi không có hứng thú tự đội nón xanh cho mình, sau này sống như một thằng khốn nạn."
Kiều Cẩm Hoan cũng không tức giận, chỉ thở dài một tiếng rồi buông tay ra: "Được rồi, xem ra chỉ có thể tìm Hứa Tùng thôi."
Cô thong thả đi vào trong.
Vinh Thần dựa vào lan can, cảm nhận cơn đau nhói trên môi liền đưa tay lên ấn nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng lưng cô, trái tim lập tức trở nên nặng trĩu, từng nhịp đập rất đau, rất đau.
Sớm biết chuyện sẽ phát triển đến bước này, lúc đầu cậu còn giữ cái thói quân tử khỉ gió gì chứ, trước khi cưới đáng lẽ nên động vào người ta rồi, đỡ phải để một tên trai bao đi nếm thử món ngon mà cậu chưa được ăn!
Kiều Cẩm Hoan nghiêng đầu liếc nhìn biểu cảm của cậu, tâm trạng lập tức tốt lên: "Chậc, đúng là đồ đàn ông khẩu thị tâm phi mà~"
"Bạn trai của cô sắp khóc rồi kìa, còn không mau đi dỗ?" 018 nói.
"Chưa đến lúc."
Nhìn vẻ trêu tức thoáng qua trên mặt Kiều Cẩm Hoan, 018 trong lòng mặc niệm cho Vinh Thần nửa phút.
"Hứa Tùng, ba vị giám đốc say rồi, gọi người dìu họ ra ngoài đi." Kiều Cẩm Hoan quay về liền ra lệnh.
Nhìn mấy vị giám đốc quả thực bị chuốc cho say khướt ngả nghiêng trên bàn bởi một lít rượu trắng độ cồn cao, Hứa Tùng vội vàng tìm nhân viên phục vụ đưa người ra ngoài, vừa hay lúc đưa ra ngoài, lại đυ.ng phải Vinh Thần đang định đi vào.
Vinh Thần liếc nhìn ba người, rồi lại nhìn Hứa Tùng đi bên cạnh, ánh mắt hơi lóe lên, giả vờ vô tình hỏi: "Sao lại say thế?"
Phải nói Hứa Tùng quả thực là một người thông minh.
Từ thái độ gây sự sau đó của Kiều Cẩm Hoan vừa rồi, cậu ta đã biết vị "bạn trai cũ" trước mắt này tuyệt đối vẫn là người trong lòng của kim chủ nhà mình, không thể đắc tội được.