Giám đốc Trần sững sờ lau mặt: "Giám đốc Kiều, cô, cô có ý gì?"
"Ý gì?"
Nụ cười trên mặt Kiều Cẩm Hoan hoàn toàn biến mất, trong mắt gần như tóe ra sát khí: "Vinh Thần cậu ta dù thế nào cũng là người của tôi, không đến lượt các người nói ra nói vào, làm cậu ta khó xử. Còn ép cậu ta uống rượu? Ai cho các người lá gan đó?"
"Thích uống rượu phải không?"
Kiều Cẩm Hoan hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu bảo Hứa Tùng đi lấy sáu chai rượu trắng mang đến đặt lên bàn, cằm hơi hất lên, thờ ơ nói: "Thích uống thì cứ uống, hôm nay không uống hết, thì đừng mong rời khỏi đây bình yên vô sự."
Sáu chai rượu trắng độ cồn cao, một chai là nửa lít, uống liền một lít thì ai mà chịu nổi?
"Giám đốc Kiều? Chuyện này... là chúng tôi sai, chúng tôi sẽ đi xin lỗi cậu hai nhà họ Vinh ngay, rượu thì thôi đi ạ. Mấy người chúng tôi cũng có tuổi rồi, làm sao còn uống như vậy được nữa?" Giám đốc Triệu của Thụy Phong cười nịnh nọt với Kiều Cẩm Hoan.
Giám đốc Viên của Phong Lực bên cạnh cũng muốn nói đỡ, nhưng lời còn chưa nói ra, đã nghe thấy tiếng cười của Kiều Cẩm Hoan.
"Không muốn uống, tôi cũng không ép các người. Chỉ là rượu mời không uống, đợi ra khỏi cửa này rồi, công ty của các người xảy ra chuyện gì, thì tôi không quản được đâu."
Giọng điệu đầy uy hϊếp đó, đến kẻ ngốc cũng nghe ra được, huống chi là mấy kẻ tinh ranh đang ngồi đây.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng mở nắp chai rượu trắng tu thẳng vào miệng – uống thì uống thôi, Kiều Cẩm Hoan người này không thể đắc tội được.
Không đắc tội được thì tránh xa ra, sau này chuyện gì liên quan đến cô ta đều tránh xa một chút!
Kiều Cẩm Hoan liếc mắt nhìn họ một cái, bảo Hứa Tùng ở lại đây trông chừng, còn cô thì thong thả đi vào đám đông, vừa thành thạo xã giao đối phó với mọi người, vừa len lỏi qua đám đông.
Sau khi ra khỏi cửa, tiếng ồn ào lập tức dừng lại, tai và tim đều trở nên thanh tịnh.
Cách đó không xa, Vinh Thần đang dựa vào lan can quay lưng về phía cổng lớn, bộ vest vừa vặn tôn lên đường eo của cậu, đôi chân dài thẳng tắp hơi cong lại, cậu đang nghiêng người gạt tàn thuốc vào gạt tàn trên thùng rác, đường nét khuôn mặt hoàn hảo và mượt mà hoàn toàn lộ ra trước mặt Kiều Cẩm Hoan.
Đây mới gọi là tuyệt sắc chứ~
Trách sao chủ cũ cứ mãi không quên được.
Kiều Cẩm Hoan thầm cảm thán, sau đó ung dung bước tới, đặt tay lên eo cậu như đã từng làm rất nhiều lần trong quá khứ.
Eo Vinh Thần siết lại, cậu nhíu mày nhìn Kiều Cẩm Hoan, rồi dùng sức hất tay cô ra: "Giám đốc Kiều, chị là người đã có bạn trai, tự trọng chút đi."
Kiều Cẩm Hoan khẽ lắc cánh tay hơi đau: "Học hút thuốc từ khi nào vậy?"
"Vẫn luôn biết, chỉ là chị không biết thôi."
Vinh Thần quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn thấy Kiều Cẩm Hoan.
"Tôi có bạn trai mới, cậu không tức giận à?"
"Không tức giận."
"Tôi và cậu ta thân mật như vậy, cậu không ghen sao?"
"Không ghen."
Vinh Thần liếc xéo Kiều Cẩm Hoan một cái: "Hừ~ Giám đốc Kiều, chị và tôi đã chia tay rồi, kể từ ngày đó, chị thích tìm ai thì tìm, thích làm gì thì làm. Chị tìm một người yêu mới cũng được, tìm mười bảy mười tám người yêu mới cũng được, đều không liên quan nửa xu đến Vinh Thần tôi."
Nghe vậy, sắc mặt Kiều Cẩm Hoan dần trở nên âm trầm, chất vấn: "Vậy cậu ra ngoài hút thuốc làm gì?"
"Chỉ là nghĩ đến việc phải xã giao là thấy phiền thôi," Vinh Thần cười lạnh: "Giám đốc Kiều, chị không lẽ tưởng tôi thật sự còn lưu luyến chị không quên đấy chứ?"
Kiều Cẩm Hoan nheo mắt không lên tiếng.
Vinh Thần dường như không nhận ra nguy hiểm, lại cười một tiếng: "Vinh Thần tôi đã gặp qua không biết bao nhiêu cô gái tốt rồi, lúc chưa ở bên chị, bên cạnh tôi lần nào mà chẳng có mười tám cô gái trẻ trung xinh đẹp vây quanh. Chị với họ cũng chẳng khác gì nhau, không có chị, tôi tìm người khác là được."