So sánh với mấy lần gặp trước, cậu bây giờ đã trầm ổn hơn nhiều. Nếu là trước đây nghe thấy lời của mấy ông chủ này, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên chửi người ta một trận, rồi động chân động tay, còn bây giờ thì~
Kiều Cẩm Hoan lại nhìn về phía ly rượu cậu vẫn chưa đặt xuống trong tay, đáy mắt lướt qua một tia sắc lạnh.
"Không phải rất hứng thú với bạn trai mới của tôi sao?"
Kiều Cẩm Hoan hỏi với nụ cười như không cười, sau đó giơ tay khẽ vẫy một cái: "Qua đây."
Lời vừa dứt, một chàng trai dáng vẻ tuấn tú bước tới.
Cậu ta có mái tóc ngắn hơi rối, cười lên mày mắt cong cong ngoan ngoãn hoạt bát, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào, tuổi đôi mươi, trông đơn thuần vô hại, khí chất tươi sáng cởi mở, là một đứa trẻ dễ mến.
Vừa đến, đã thành thạo khoác tay Kiều Cẩm Hoan.
"Giới thiệu một chút, Hứa Tùng." Kiều Cẩm Hoan ngước mắt nhìn Vinh Thần: "Vị này là Giám đốc Trần của Thiệu Hoa, Giám đốc Viên của Phong Lực, Giám đốc Triệu của Thụy Phong. Vị này, Giám đốc Vinh, còn kia là em trai cậu ấy, Vinh Thần."
Mấy ông chủ liếc nhau hai cái, giới thiệu tỉ mỉ như vậy, xem ra Kiều Cẩm Hoan muốn kéo Hứa Tùng vào giới của họ rồi~
Thế là giây tiếp theo mấy ông chủ rối rít bày tỏ sự chào đón với Hứa Tùng.
Hứa Tùng miệng ngọt, tâng bốc vài câu đã dỗ người ta cười tươi như hoa. Kiều Cẩm Hoan im lặng đứng bên cạnh cậu ta, tay đặt trên vai Hứa Tùng, ra vẻ như đang chống lưng cho cậu ta, nhưng khóe mắt lại luôn nhìn Vinh Thần.
Vinh Thần không có phản ứng gì.
Ít nhất bề ngoài là không có phản ứng gì.
Ánh mắt cậu rơi trên người Hứa Tùng, chỉ một cái liếc mắt, trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng – Hứa Tùng này, quả nhiên là kiểu người Kiều Cẩm Hoan sẽ thích. Trẻ trung, ưa nhìn, biết lấy lòng...
Ngón tay Vinh Thần hơi co lại, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, cái đầu vừa nãy còn chịu cúi xuống trước mặt mấy ông chủ, giờ đây lại không thể nào cúi xuống được nữa, bướng bỉnh, ngẩng cao, không hề chịu thua.
"A Thần, đi thôi."
Vinh Phong liếc nhìn Kiều Cẩm Hoan và Hứa Tùng, không nói hai lời kéo Vinh Thần đi ra ngoài.
"Cậu hai nhà họ Vinh, không có gì muốn nói với tôi sao?" Kiều Cẩm Hoan cười nhẹ nói: "Dù sao cũng là bạn trai cũ của tôi, nếu có thời gian, hay là truyền thụ chút kinh nghiệm cho Hứa Tùng đi."
Bước chân rời đi của Vinh Thần khựng lại, trong lòng dâng lên một cơn tức giận mãnh liệt, nhưng chỉ có thể nghiến chặt răng nén lại, hai bên quai hàm đều đau nhức.
"Giám đốc Kiều!" Vinh Phong quay đầu lại với ánh mắt đầy tức giận: "Cô đừng quá đáng..."
"Được thôi."
Vinh Thần dường như đã bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn Hứa Tùng, nói với vẻ mặt đầy chế nhạo: "Vậy tôi chúc hai người bền lâu mãi mãi, ngọt ngào hạnh phúc. Hứa Tùng phải không? Giữ chặt kim chủ của cậu vào, nếu không những ngày tháng giàu sang của cậu sẽ chấm dứt đấy."
Cậu hận thù liếc Kiều Cẩm Hoan một cái, rồi mới quay đầu bỏ đi.
Cậu thì đi một cách sảng khoái, nhưng ba ông chủ ngồi đây nghe những lời này thì lại bị dọa không nhẹ, ai nấy đều không nhịn được liếc nhìn Kiều Cẩm Hoan, chỉ sợ cô lúc này nổi giận.
Ngạc nhiên thay, sau khi Vinh Thần rời đi, họ lại nghe thấy tiếng cười có vẻ vui vẻ của Kiều Cẩm Hoan.
Ba người ngẫm nghĩ, thuận miệng nói: "Giám đốc Kiều, tính cách của cậu hai nhà họ Vinh kiêu ngạo quá, trách sao hai người lại chia tay."
"Đúng vậy đúng vậy, phụ nữ như Giám đốc Kiều thì nên tìm người nào ngoan ngoãn một chút."
Cùng với lời nói của họ, nụ cười trên mặt Kiều Cẩm Hoan dần trở nên nguy hiểm, cô nói đầy ẩn ý: "Các người nói, cũng có chút lý~"
Giám đốc Trần của Thiệu Hoa trong lòng nhẹ nhõm: "Đúng thế mà..."
Lời phía sau còn chưa nói ra, đã bị ly rượu vang đỏ trong tay Kiều Cẩm Hoan hất thẳng vào mặt.
Rượu màu đỏ thẫm chảy dọc theo mặt xuống, cả người ướt sũng, quần áo cũng đầy vết rượu, dù mùi rượu có thơm đến đâu cũng không thể che giấu được vẻ nhếch nhác của ông ta lúc này.