Thân phận của Lưu Đại lại càng kỳ lạ. Thợ săn, tức là người sống bằng nghề săn bắn, thu nhập thế nào thì chưa bàn đến, nhưng tùy tiện vào núi bắt động vật hoang dã, chẳng lẽ không sợ làm bị thương động vật được bảo tồn, rồi tự mình rước họa vào thân sao?
Trong xã hội hiện đại, cái nghề này đã sớm biến mất từ lâu rồi, nhiều nhất cũng chỉ có một nhóm nhỏ người có hứng thú lấy việc săn bắt làm thú vui. Mà cái nhóm nhỏ này tuyệt đối sẽ không tự xưng mình là "thợ săn" gì cả.
Chu Nhất nhìn ra bên ngoài hang động, trời đã tối hẳn, vẫn còn lờ mờ thấy làn sương mù dày đặc đang lảng vảng không xa ngoài cửa hang động.
Đúng rồi, cái sương mù này cũng khác thường, rất quái dị. Ít nhất, trong hai ngày nay, nàng đã thấy nó bao phủ một con hươu sao, đợi đến khi sương tan đi, trên mặt đất chỉ còn lại vũng máu.
Hôm qua, sương mù còn phát hiện ra nàng, cố gắng nuốt chửng nàng. Chu Nhất đã dùng đủ mọi cách, cuối cùng phát hiện ra việc dùng thứ khí kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể để thúc giục chiếc chuông đồng nàng vẫn luôn mang theo bên mình cất tiếng kêu có thể xua tan sương mù, mới coi như miễn cưỡng sống sót.
Vừa rồi, nàng cũng dùng cách này để cứu Lưu Đại.
Lưu Đại kỳ quái, sương mù trắng kỳ lạ, đạo quán biến mất, rừng sâu núi lạ, đủ mọi dấu hiệu khiến Chu Nhất không thể không nghĩ đến một khả năng – có lẽ nàng đã xuyên không rồi.
Chu Nhất không cha không mẹ, từ nhỏ đã được một lão đạo sĩ nuôi lớn. Một năm trước, lão đạo sĩ qua đời, nàng trở về quê, thừa kế một đạo quán nhỏ. Vì vị trí quá hẻo lánh, đạo quán cũng chỉ có một mình quán chủ là nàng mà thôi.
Vậy nên thật ra Chu Nhất cũng chẳng có gì vướng bận, nhưng dù vậy, nàng cũng không muốn xuyên không chút nào. Nàng đang sống ở một thời đại phồn thịnh nhất trong lịch sử, một thời đại thân thiện nhất với người dân bình thường, với phụ nữ, một thời đại có nhiều trò giải trí nhất, không phải lo lắng ưu sầu về cơm ăn áo mặc.
Nàng sống trong đạo quán, muốn ăn gì muốn mặc gì đều có thể mua sắm trực tuyến, không mua được trên mạng thì lái xe xuống núi vào thành phố mua.
Quay video đăng lên mạng, dạy người ta tập thái cực quyền, bán chút đồ thủ công mỹ nghệ, ấm no không lo. Nàng thực sự không nghĩ ra còn có ngày nào tốt đẹp hơn thế này nữa.
Nếu thật sự xuyên không, tất cả những điều đó đối với nàng sẽ chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.
Chu Nhất thở dài một tiếng.
Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, Lưu Đại có chút bồn chồn, nhỏ giọng nói: "Tiên... Chu đạo trưởng."
Chu Nhất hoàn hồn: "Sao vậy?"
Lưu Đại nhìn đống củi ở góc hang, nói: "Tiểu... ta có thể đốt lửa không?"
Lưu Đại lo lắng giải thích: "Ban đêm trong núi rất lạnh, đốt lửa sẽ ấm hơn, còn có thể xua đuổi thú dữ."
Chu Nhất gật đầu: "Đốt đi."
Nhìn Lưu Đại đứng dậy đi đến bên đống củi đốt lửa, làm như không thấy dụng cụ khoan gỗ lấy lửa vụng về bên cạnh, Chu Nhất khẽ thở phào nhẹ nhõm.