Ánh lửa màu cam rực rỡ chiếu sáng hang động, xua tan bóng tối, cũng xua đi những nguy hiểm ẩn nấp trong màn đêm.
Chu Nhất ngồi bên đống lửa, trên tay cầm chiếc bánh bột ngô mà Lưu Đại đưa cho. Chiếc bánh được xiên vào một cành cây đã tuốt vỏ, đang được nướng trên lửa.
Lưu Đại nói rằng bánh nướng của nhà gã ta nướng nóng lại ăn sẽ ngon hơn.
Đôi mắt Chu Nhất chăm chú dõi theo chiếc bánh, đợi đến khi lớp vỏ bánh hơi xém vàng, nàng vội vàng lấy xuống, khẽ thổi nhẹ phù phù rồi cẩn thận chạm môi vào thử độ nóng. Khi thấy không còn bỏng nữa, nàng liền háo hức cắn một miếng.
Vì được nướng lại nên vỏ bánh trở nên giòn tan, tuy phần bên trong không hẳn là mềm mại nhưng cũng không còn khô cứng như lúc đầu nữa. Mỗi lần nhai, hương thơm lúa mì dịu nhẹ lan tỏa, thấm đượm thơm nức khắp khoang miệng.
Nàng nhận lấy ống tre từ tay Lưu Đại, gã ta lấy nó ra từ trong túi của mình, bên trong đựng dòng nước mát vừa được rót ra từ bầu. Chu Nhất uống một hơi hết sạch.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy nước suốt sao mà ngọt lành đến thế.
Chu Nhất khẽ thở dài thỏa mãn, cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại.
Mặc dù từ nhỏ đã lớn lên trên núi, nhưng Chu Nhất thực sự không phải là một chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã. Những kiến thức về thứ gì ăn được và không ăn được trên núi, có lẽ nàng biết nhiều hơn người thành phố một chút, nhưng vẫn còn rất hạn chế. Bởi vậy, hai ngày nay nàng ăn rất ít.
Thêm vào đó, việc không thể nhóm được lửa khiến nàng tìm thấy suối trên núi nhưng nàng cũng không dám uống, lo sợ nuốt phải vi khuẩn, virus hay ký sinh trùng, ngược lại chỉ càng đẩy nhanh thêm nguy cơ tử vong.
Nếu không gặp được Lưu Đại, có lẽ nàng đã phải tiếp tục chịu đói khát, không chừng hai ngày nữa sẽ bỏ mạng nơi hoang vui này.
Ngồi đối diện nàng, Lưu Đại thấy Chu Nhất thực sự đang ăn chiếc bánh nướng, nỗi căng thẳng trong lòng gã ta mới vơi đi phần nào. Gã ta thầm nghĩ, vị đạo trưởng này chắc hẳn không phải là yêu quái trong núi, yêu quái thường ăn thịt người, chứ gã ta chưa từng nghe nói đến loài yêu nào lại ăn bánh nướng bao giờ.
Gã ta lại rót nước cho Chu Nhất, rồi xé một miếng bánh nhét vào miệng mình, không nén được tò mò hỏi: "Chu đạo trưởng, sao ngài lại ở trên núi này? Chẳng lẽ trên núi còn có đạo quán nào sao?"
Chu Nhất khựng lại, lắc đầu, nuốt vội miếng bánh trong miệng xuống rồi uống một ngụm nước, chậm rãi đáp: "Ta vô tình lạc vào dãy núi này, bị mất phương hướng, không biết thế nào lại đến được đây."
Tình hình vẫn còn mờ mịt, dù đã nhận được sự giúp đỡ về ăn uống từ Lưu Đại, nhưng có một số chuyện chắc chắn nàng không thể nói ra.
Hơn nữa, những lời nàng vừa nói cũng không hoàn toàn là nói dối.