Có Chú Út Mạt Thế Tiêu Dao

Chương 6: Chú út

Nhìn thấy người đến Thịnh phu nhân có chút bối rối, cố gắng nở nụ cười chào hỏi: “Chú út sao lại tới đây?”

Chú út được gọi tên là Thịnh Trị, con trai út nhà họ Thịnh, là đứa con được ông Thịnh yêu thương nhất, cũng là người tài giỏi nhất nhà họ Thịnh, tự mình thành lập một công ty điện tử thương mại rất lớn, tài sản của hắn bây giờ có thể sánh ngang với gia nghiệp nhà họ Thịnh, vì vậy trong nhà không ai dám đối đầu với Thịnh Trị.

Cuộc hôn nhân này ban đầu là mẹ Thịnh Bân tự nhận về cho con trai, Thịnh Bân không muốn nhưng vẫn phải chịu đựng vì sức mạnh kinh tế của Thịnh Trị quá lớn, điều may mắn là sau đó hắn đã yêu Đàm Vân, xem như trong cái rủi có cái may.

Đàm Vân và Mai Thu Huyền khi nhìn thấy Thịnh Trị cũng câu nệ, mặt Đàm Vân thậm chí còn đỏ ửng lên tựa như thiếu nữ gặp được chàng thiếu niên mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu.

Phùng Nhã đang bận ngắm nhìn nhan sắc của Thịnh Trị nên không để ý đến ánh mắt xuân thì của Đàm Vân.

Thịnh Trị cũng không nhìn ai khác, mỉm cười hướng về phía Phùng Nhã đi tới: “Chào em anh là Thịnh Trị, năm đó chính em đã cứu anh.”

Phùng Nhã bối rối đứng lên, nhìn tay hắn rồi lại nhìn xuống tay mình, có chút không biết phải làm thế nào.

“Chú út sao chú lại nói chuyện này ra?” Thịnh phu nhân nhíu mày.

Thịnh Trị vươn tay nắm lấy tay Phùng Nhã kéo cô lại gần ôm eo cô, động tác lưu loát không chỉ Phùng Nhã ngạc nhiên mà những người có mặt cũng hoảng hốt.

Thịnh Trị nổi tiếng là diêm la mặt lạnh, ngày trước khi ông Thịnh đặt ra hôn sự vốn nên là hắn phải cưới con gái họ Đàm, nhưng sau khi đi du học về hắn có người yêu nên đã yêu cầu ông Thịnh hủy hôn hoặc chuyển hôn sự cho người khác, nếu đứa cháu nào tiếp nhận cuộc hôn nhân này hắn sẽ tặng 30 phần trăm cổ phần của bản thân trong tập đoàn nhà họ Thịnh cho người đó.

Lúc đó chính Phí Diễm đứng ra nhận cho Thịnh Bân.

Người đã đẩy cuộc hôn nhân này ra ngoài vì sao hôm nay lại chạy đến đây nhắc lại?

Thịnh Trị hơi siết cánh tay ôm eo Phùng Nhã: “Ngày trước là em sai khi bắt Bân phải nhận trách nhiệm thay mình, giờ em đã nhận ra cái sai của mình nên muốn tự chịu trách nhiệm. Chị dâu cứ yên tâm đi, cổ phần em đã cho Bân sẽ không lấy lại, hôn ước này cũng không ép nó thực hiện nữa, em sẽ tự chịu trách nhiệm.”

Nói rồi hắn kéo tay Phùng Nhã rời đi, để lại bốn con người đang hoang mang không hiểu gì.

Thịnh Bân là người tỉnh táo sớm nhất, hắn vui mừng nắm tay Đàm Vân: “Tuyệt quá cuối cùng anh và em không cần chia xa nữa rồi.”

Đàm Vân gượng cười nhìn hắn, khóe mắt liếc nhìn bóng lưng hai người đi phía trước có chút không cam lòng.