Có Chú Út Mạt Thế Tiêu Dao

Chương 5: Đối tượng xuất hiện

Thịnh phu nhân vội vàng gọi người, phân phó dọn bữa nhẹ cho cả bốn người nhà họ Đàm. Lúc nhìn thấy bữa ăn nhẹ trên bàn, Phùng Nhã nhịn không được muốn đóng gói mang về quê, bánh ngọt đa dạng, còn có sữa và bánh nướng, một trong những loại bánh này nếu được bày bán ở các cửa hàng giá cả chắc chắn không rẻ.

Đối diện cô Đàm Vân nở nụ cười khen: “Đầu bếp nhà cô Diễm khéo tay thật, lần nào cháu đến cũng được ăn bánh ngọt và bánh nướng đạt tiêu chuẩn của nhà hàng cao cấp.”

Thịnh phu nhân chẳng để tâm đến cô ta, cắt bánh cho Phùng Nhã, xem lời Đàm Vân như gió thoảng qua tai. Lần nữa Phùng Nhã nhìn thấy sắc mặt xấu xí của Đàm Vân.

Cô liếc nhìn Thịnh phu nhân và cha mẹ Đàm, họ nói rằng hôn ước này trước đó là của Đàm Vân, vì cô về nên trả lại cho cô, nếu đã vậy mối quan hệ giữ Thịnh phu nhân và Đàm Vân phải rất tốt chứ, nhưng tại sao Thịnh phu nhân lại trông không thích Đàm Vân đến vậy?

Vừa thắc mắc cô vừa ăn bánh, dáng ăn của cô chẳng thể xem là đẹp mắt, nhưng Đàm Vân thì khác tựa như tiểu thư quý tộc, càng nhìn càng mê.

Nhân lúc tâm trạng mọi người có vẻ tốt, bụng cô cũng được lấp đầy, Phùng Nhã quyết định ngã bài.

“Cô Diễm." Cô gọi theo Đàm Vân.

"Cháu nghe nhà họ Đàm nói, trước đây hôn sự này là của Vân, giờ cháu về lại chuyển qua cho cháu, chuyện này không hay lắm. Hôn nhân không nên đẩy qua đẩy lại như vậy, hơn nữa cháu từ nhỏ lớn lên ở thôn quê học vấn không cao không xứng với nhà ta, vì thế chuyện hôn ước này trước đó duy trì ra sao giờ mình nên làm vậy thì hơn.”

Thịnh phu nhân có chút không vui.

Ngược lại cha mẹ Đàm và Đàm Vân đều thay đổi thái độ, vui ra mặt, xem ra bọn họ cũng không muốn nhường cuộc hôn nhân này cho cô.

“Không được.” Thịnh phu nhân cương quyết. “Cháu là người đính hôn với Thịnh Bân, chỉ có cháu mới xứng làm con dâu nhà họ Thịnh ta.”

“Mẹ con không thích cô ấy!”

Giọng của một chàng trai vang lên, Phùng Nhã tò mò nhìn qua, hai mắt cô sáng lên.

Đẹp trai quá!

Thịnh Bân thấy cô nhìn về hướng này có chút chán ghét, hỏi thẳng: “Cô là con gái đi lạc từ nhỏ của nhà họ Đàm?”

Phùng Nhã đang bận ngắm trai không thèm đáp lời hắn, hắn có chút khó chịu.

“Tuy hồi nhỏ là cô cứu chú út nhà chúng tôi nên ông nội mới lập hôn ước, tôi cũng rất biết ơn cô đã cứu người nhà họ Thịnh, nhưng chỉ là lòng biết ơn không thể nào tiến tới hôn nhân, giờ đây trong lòng tôi đã có người mình thương không chứa được thêm ai khác, mong cô hiểu cho.”

Đàm Vân mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn, Phùng Nhã khi này đang bận ngắm trai nên không để ý.

Thịnh phu nhân quát hắn: “Bân con không được nói vậy, cuộc hôn nhân này đã định, mẹ chỉ chấp nhận Nhã, ngoài con bé ra mẹ không cần con dâu nào khác.”

Đàm Bân tức giật: “Mẹ cô ta cứu chú út chứ đâu phải cứu con!”

Thịnh Bân đi tới kéo tay Đàm Vân đứng lên, ôm cô vào lòng, bước đến chắn trước mặt Phùng Nhã: “Cô mở to mắt ra nhìn đi, người tôi yêu là cô ấy, nếu cô không về tôi sẽ duy trì hôn ước này vì yêu cô ấy, ngược lại cô đã về tôi không yêu cô nên chúng ta không thể."

“Tránh ra đi.” Cô có chút không vui.

Lời này khiến Thịnh Bân cứng họng, khó hiểu nhìn cô lát sau mới miễn cưỡng hỏi một câu: “Cô nói gì cơ?”

Cô ngước lên nhìn hắn: “Tôi bảo anh cút qua một bên đi, anh chắn tầm nhìn của tôi rồi đấy!”

Chưa bao giờ Thịnh Bân bị người ta bảo cút, đây là lần đầu tiên, hắn có chút bực bội, muốn lớn tiếng quát cô, người phía sau hắn bỗng lên tiếng.

“Em đang ngắm anh à?”

Mặt Phùng Nhã ửng đỏ, nhưng vẫn nói: “Vâng là ngắm anh đó, anh đẹp trai!”