Trong nhà chỉ có một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, ăn vận sang trọng, cử chỉ trang nhã.
Lúc này nhìn bà và mẹ Đàm, Phùng Nhã mới hiểu thế nào là gia đình giàu có lâu đời và kiểu nhà giàu mới nổi. Phía mẹ Đàm quần áo có logo hàng hiệu, đứng độc lập thì sang, nhưng khi ở gần người mặc đồ trơn không logo lại mang đến cảm giác cao cấp, thì đồ của mẹ Đàm quá sết súa, kém giá trị.
Thịnh phu nhân mời mọi người ngồi. Đàm Vân dành vị trí bên cạnh mẹ Đàm, cực kỳ thân thiết khoác tay bà ấy, còn cô thì chẳng biết đặt mông đâu cho phải phép nên chỉ đành đứng bên cạnh như người hầu.
Thịnh phu nhân nhìn về phía Đàm Vân, ánh mắt bà có hơi lạnh nhạt: “Chuyện hôn sự giữa hai nhà bên em tính sao? Con gái ruột đã tìm được về hay chưa?”
Đàm phu nhân vội quay qua tìm kiếm Phùng Nhã, chợt thấy cô đang đứng, bà bối rối: “Nhã sao con lại đứng đó, nhanh qua đây ngồi xuống.”
Bà vẫy tay gọi cô.
Ánh mắt Thịnh phu nhân nhìn về phía cô, khác với Đàm Vân đôi đồng tử nhạt màu của bà sáng lên.
“Đây là con gái ruột của hai người sao?” Bà hỏi.
Mẹ Đàm vội kéo tay cô đến bên cạnh, Đàm vân vốn đang ngồi gần bà giờ đây có chút bối rối không biến nên đứng lên nhường chỗ hay tiếp tục ngồi yên.
Phùng Nhã từ tốn kéo tay mẹ Đàm ra hướng về phía Thịnh phu nhân mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào cô, cháu là Phùng Nhã, rất vui được gặp cô.”
Thịnh phu nhân thích cô đến mức vươn tay nói: “Cháu ngoan qua đây cô xem nào.”
Phùng Nhã thuận thế đi qua ngồi xuống bên cạnh Thịnh phu nhân, bà ngắm nghía cô rất kỹ: “Xinh xắn quá, nước da hơi sạm đen nhưng khỏe khoắn, đúng là tướng tốt.”
“Cô Diễm, chị ấy chẳng qua chỉ là cháy nắng, chờ ít hôm sống ở đây sẽ trắng ngay thôi.”
Thịnh phu nhân không quan tâm cô ta, lấy vòng ngọc đang đeo trên tay đeo vào tay cô: “Đây là quà gặp mặt của cô, cháu đừng chê. Còn vấn đề trắng đen, không cần để tâm như này rất khỏe mạnh, cô thích.”
Đàm Vân có chút không vui, cúi gằm mặt hai tay siết thành đấm.
Phùng Nhã nhìn vòng ngọc trên tay, muốn trả lại: “Cô ơi vòng tay này có hơi quý quá rồi.”
Thịnh phu nhân không cho cô trả lại, nói sang chuyện khác: “Tối nay ở lại ăn cơm, thằng Bân sắp về rồi.”
Giờ đã qua hai giờ chiều, lúc cô rời khỏi nhà là chín giờ sáng, chạy một mạch lên thành phố, còn chưa ăn trưa đã được đưa tới đây, giờ chờ đến bữa tối chỉ sợ cô đói không chịu nổi.
Vốn nên giữ ý tứ nhưng cô không ham cuộc hôn nhân này lại mong người ta hủy hôn, nên quyết định buông thả: “Cô ơi, cháu có thể không cần chờ đến tối không ạ?”
Thịnh phu nhân có chút ngạc nhiên: “Sao vậy, cháu muốn gặp thằng Bân bây giờ luôn à? Nếu muốn để cô gọi nó về.”
Cô xua tay: “Không có, cháu muốn ăn, từ trưa tới giờ cháu còn chưa ăn gì nên rất đói.”
Lời của cô khiến sắc mặt ba người nhà họ Đàm tái mét, ánh mắt nhìn cô đầy trách cứ, sao có thể nói như vậy, nghe chẳng khác nào nhà họ Đàm bỏ đói cô, đúng là không biết nhìn trước ngó sau, đã dặn là đừng nói nhiều, giờ thì hay rồi mở miệng ra là toàn điều vô lý gây mất thiện cảm.
Mẹ Đàm vội lên tiếng: “Chị thông cảm, sáng mới đón nó về, vì gấp muốn để nó gặp gia đình chị nên vội vã đưa qua đây luôn vẫn chưa kịp ăn trưa.”