Phùng Nhã được Thịnh Trị dẫn đến một vườn hoa nhỏ, nơi đây im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng chim vỗ cánh, ngoài hai người họ ra xung quanh không có một ai khác.
Lúc ở riêng thế này Phùng Nhã có chút ngại ngùng.
Thịnh Trị rất đẹp, là kiểu đẹp của người đàn ông hội tụ đủ mọi tiêu chí của chị em, cao ráo, lịch sự, trông chững chạc đáng tin cậy, đặc biệt từ hắn tỏa ra một khí chất của người thành công, kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp, vừa nhìn liền bị thu hút không thể nào rời mắt.
Vẻ đẹp kinh diễm của hắn khiến cô bỏ qua Thịnh Bân, đến bây giờ trong đầu chỉ toàn hình ảnh Thịnh Trị, lần sau có gặp lại Thịnh Bân chắc chắn cô vẫn không biết hắn là ai.
“Anh xin lỗi.” Thịnh Trị nhìn cô gái ngốc nghếch đang ngại ngùng trước mặt, vươn tay lên vuốt nhẹ qua má cô, ánh mắt nhìn cô đầy nhớ nhung cứ như thể cô là người hắn yêu mà xa cách quá lâu.
Phùng Nhã vốn đang chìm trong nhan sắc chết người của hắn, thấy biểu cảm này thì bối rối: “Chú chúng ta… quen nhau sao?”
Thịnh Trị nở nụ cười gật đầu: “Quen, năm em hai tuổi cứ quấn lấy anh, còn không cho anh lên xe ra ngoài đi học, khi ấy em khóc rất lớn anh không còn cách nào phải bế em đi tìm cha mẹ. Anh vừa ôm em đi chiếc xe mà anh tính lên phát nổ. Chính em đã cứu anh một mạng.”
Cảnh tượng khi ấy vẫn còn in hằn trong tâm trí hắn, ban đầu khi ông nội hứa hôn cho hắn và cô bé mới hai tuổi, hắn đương nhiên có chút kháng cự nhưng vẫn đồng ý vì nhờ cô mà hắn thoát chết, sau đó hắn lớn lên ra nước ngoài và gặp được người con gái mình yêu, vừa hay chủ nhân của cuộc hôn nhân đã mất tích nhiều năm, hắn quyết định hủy hôn, sợ ông nội không muốn hủy hôn nên đã dùng 30 phần trăm cổ phần để giao dịch cho bất kỳ ai trong nhà họ Thịnh nhận cuộc hôn nhân này, cuối cùng Thịnh Bân đã đứng ra, từ đó hắn mới thoải mái lập nghiệp yêu đương mà không lo lắng gì.
Cho đến sau này hắn nghe tin con gái của nhà họ Đàm đã được tìm về, nên vội vàng chạy tới, may mắn hắn tỉnh lại kịp lúc nếu không sẽ như kiếp trước bỏ lỡ cô một đời.
Phùng Nhã nghe kể cũng bất ngờ, ơn cứu mạng cô nghi ngờ sao một đứa nhỏ hai tuổi có thể làm ra được, hóa ra lại là như vậy, xem ta từ nhỏ cô đã mê trai, nếu không chẳng bám dính người ta như vậy.
“Theo anh đi gặp ông nội.”
Thịnh Trị không cho cô từ chối cứ thế kéo đi.
Phùng Nhã khi này mới nhớ mục tiêu của mình, cô phải hủy hôn để về quê, vừa hay chỗ này không có người khác cô cần nói rõ với hắn.
Cô kéo tay hắn lại: “Chú út khoan đi đã, cháu có chuyện muốn nói.”
Chân mày Thịnh Trị nhíu lại: “Em vừa nói gì?”
Giọng hắn nặng xuống làm Phùng Nhã sợ hãi, lắp bắp: “Em… có chuyện muốn nói…”
“Không là em xưng hô thế nào với anh?”
“Thì là chú!”
Hắn mím chặt môi, khí lạnh lan tỏa về phía cô, dù không phải là người tinh ý cô vẫn nhận ra hắn có chịu bèn sử lại: “Anh, em… có chuyện muốn nói.”
Khóe môi hắn cong lên: “Tốt lắm, từ giờ trở đi mối quan hệ của chúng ta chính là anh và em, theo nghĩa của tình yêu nam nữ.”
Tình yêu nam nữ? Sao mọi chuyện lại tiến triển đến mức này, cô có chút lơ mơ.