Xuyên Nhanh Chi Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 2.2

“Cố gắng lên!” Quách Cường vỗ mông Hạ Hồng: “Cưng phải xốc lại tinh thần đi, nếu thành, cái danh kim bài sẽ là của cưng.”

Hạ Hồng gật như gà mổ thóc: “Vâng vâng vâng!”

Đột nhiên một giọng nói vang lên: “Anh Cường, em có thể đi không?”

Lúc này Quách Cường mới chú ý bên cạnh còn có người khác, gã chê cười nói: “Cậu hả?”

Trần Hựu dập điếu thuốc sau lưng: “Vâng ạ, em.”

“Thiếu gia người ta thích cơ thể như Lộ Lộ này, eo thon chân dài, bóp một cái là gãy, gió thổi nhẹ cũng ngã được.” Quách Cường cũng lười nhìn thêm: “Cậu nhìn lại cậu xem, giống chỗ nào?”

Trần Hựu nói: “Em gầy đến mức da bọc xương rồi nè.”

Hạ Hồng đứng bên cạnh: “Khung xương cậu lớn.”

“…”

Trần Hựu đứng đối diện Quách Cường, giọng điệu cực kỳ chân thành: “Anh Cường, mai em phải nộp tiền nhà rồi. Anh xem, em còn mỗi ba mươi tệ, nể tình em làm việc ở Kim Sắc cũng lâu rồi, anh cho em một cơ hội đi!”

Không chỉ Hạ Hồng, ngay cả Quách Cường cũng thấy ngạc nhiên, lúc trước nhìn ai cũng làm mặt lạnh, hôm nay lại ăn nói khép nép như thế, xem ra đúng là sắp ngủ ngoài đường thật.

Quách Cường đánh giá Trần Hựu từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa lắc đầu, trả lời cay nghiệt: “Người ta non đến mức bóp ra nước, còn cậu sắp thành cái vỏ cây già rồi.”

Trần Hựu cười: “Càng dai càng ngon.”

Cơ thịt trên mặt Quách Cường rung lên: “Tôi sợ bọn họ thấy cậu là đau răng.”

“Chỉ đi thử thôi mà, không được thì em về.”

Trần Hựu túm Hạ Hồng, xách như xách gà con vứt sang bên cạnh, lựa lời nói: “Anh Cường, anh giúp em đi mà, ân huệ này em xin nhớ kỹ, về sau có việc cần em nhất định không dám chối từ.”

Quách Cường sờ cằm, cũng hơi lay động.

Thứ vô giá nhất trên đời này chính là ân tình.

Bây giờ vẫn chưa có tin tức ai được giữ lại, nghĩa là mọi người đều có cơ hội.

Đồng ý cho cậu ta đi theo Hạ Hồng không phải không được, chỉ là…

“Cậu nhìn lại cái thân quỷ bệnh của mình đi, nhỡ đâu dọa sợ khách quý, đến lúc đó bên trên trách tội, người chịu vẫn là tôi.”

Quách Cường xua tay: “Không được không được, cậu quay về tầng ba đi.”

Nói xong, gã quay người muốn đi, Trần Hựu bỗng ồ lên một tiếng: “Kì lạ!”

Quách Cường rất để ý ngoại hình của mình: “Làm sao?”

Trần Hựu tò mò hỏi: “Anh Cường, gần đây anh dùng gì vậy? Da đẹp quá.”

Quách Cường sờ mặt: “Thật hả?”

Quách Cường vui vẻ khoe: “Anh nói cưng nghe, anh mới đổi loại mặt nạ mới, dùng xong là quay lại tuổi mười tám, da mặt vừa mịn vừa mềm.”

“Em vừa nhìn là thấy rõ.” Trần Hựu khom lưng, ghé sát vào người gã: “Anh Cường dùng nước hoa mùi gì thế, thơm quá, rất đặc biệt.”

Quách Cường là ai chứ, gã lăn lộn đi lên từ đáy xã hội, sao có thể không biết những lời này có nghĩa gì.

Nhưng mà nghe rất hay, có ai mà không thích chứ.

Quách Cường lấy ngón trỏ chọc ngực Trần Hựu, vẽ vòng tròn: “Miệng cưng ngọt đấy.”

Trần Hựu thầm cào tường, nghĩ tôi không có cảm giác, tôi chết rồi.

Cậu cong môi cười: “Nhờ ơn anh Cường dạy bảo.”

Quách Cường thay đổi thái độ: “Nếu trước đây cưng cũng lanh lợi như vậy thì sao phải khổ thế này.”

Trần Hựu chỉ cười.

“Thế này đi.” Quách Cường vỗ vai cậu: “Cưng về sửa soạn một chút, lên trên với Lộ Lộ.”

“Em cảm ơn anh Cường nhiều lắm.”

Quách Cường vừa rời đi, Trần Hựu liền thu lại vẻ mặt tươi cười, cậu quay đầu, phát hiện Hạ Hồng đang dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn cậu, kiểu như chẳng nhận ra đây là đứa nào.