Xuyên Nhanh Chi Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 3.1

Hạ Hồng hỏi: “Cậu có đúng là Chu Nhất không vậy?”

Trần Hựu đáp: “Tôi chứ ai. Không phải Chu Nhị Chu Tứ, cũng không phải Chu Lục Chu Thất.”

Hạ Hồng trợn mắt, hắn vẫn chưa hoàn hồn, tên này hành động cứ như biến thành một người khác vậy.

“Cậu đừng tưởng rằng lừa được anh Cường là xong chuyện.”

Hạ Hồng vừa đi vừa nói: “Tôi nói cho cậu biết, đêm nay bọn nó chen vỡ đầu cũng muốn vào trong căn phòng đó, thủ đoạn đứa nào cũng hèn hơn cả chó, đến tôi còn phải chờ sau mông người ta, nói chi là cậu.”

Trần Hựu hỏi: “Khi nào lên tập hợp?”

Hạ Hồng lườm cậu: “Gấp gì mà gấp!”

Hạ Hồng tẩy trang sạch sẽ, tỉ mỉ thay trang phục, từ một MB tục tĩu biến thành một sinh viên thanh thuần trong sáng.

“Cậu thấy không, sinh viên nhu nhược, đơn thuần, hay sợ hãi, dễ khiến người khác sinh ra cảm giác muốn chà đạp, phá huỷ.”

Hạ Hồng sửa lại cổ áo, cổ hắn mảnh khảnh trắng trẻo, vừa nhìn là muốn cắn: “Mấy tên lắm tiền đến Kim Sắc hầu hết đều biếи ŧɦái, bụng mỡ đầu bóng dầu.”

Trần Hựu đáp: “Biết rồi.”

Hạ Hồng phát hiện từ khi tên này nghĩ thông thì dễ nói chuyện hơn nhiều: “Cậu định mặc cái bộ đồ ăn mày này thật hả?”

Trần Hựu: “Tôi đẹp bên trong.”

“Đẹp bên trong?” Hạ Hồng cười nhạo: “Chúng ta làm cái nghề này cả người đã sớm thối nát hết rồi, đẹp cái rắm.”

Trần Hựu liếc mắt nhìn hắn.

Hạ Hồng khó chịu quay đầu: “Đi thôi.”

Vào thang máy, Trần Hựu nhìn con số không ngừng tăng lên, hỏi trong lòng: “Ba con bốn, hỏi mày chuyện này.”

Không trả lời.

“444.”

[Đinh.]

“Bọn mày không có đạo cụ gì à? Ví dụ như thuốc trợ tim hiệu quả nhanh?”

[Đinh, có.] 444: [Yêu cầu giá trị thiện niệm 100.]

Trần Hựu: “…”

Cậu nghiến răng: “Không được miễn phí hả? Gói quà lớn cho người mới đâu?”

[Đinh, quà đã được gửi cho ngài, chú ý kiểm tra và nhận.]

Trần Hựu ngẩng đầu, ngây ngốc chờ một hộp quà thật lớn đập vào đầu cậu, nhưng mà chờ mỏi cả cổ mà rắm cũng không thấy. Lúc cậu sờ túi mới mò ra một vật, vừa nhìn là run cả tay.

“Kẹo cao su? Quà lớn đây á?”

[Đinh, Trần tiên sinh, đây không phải kẹo cao su bình thường.]

“Mẹ mày, đây chắc chắn là kẹo bình thường.”

Trần Hựu vừa định ném thì lại nghe được âm thanh trong đầu: [Đây là phúc lợi chỉ dành cho người mới, không bán, mùi hương của nó rất đặc biệt, bệnh dại kì cuối chỉ cần một giây là thành chó ngoan.]

“Sao mày không nói sớm, đồ tốt như thế phải chủ động lấy ra chứ.” Trần Hựu nắm chặt bảo bối trong tay: “Có hiệu lực trong bao lâu?”

[Đinh, 24 tiếng.]

Được rồi, Trần Hựu đầy tự tin, giai đoạn chuẩn bị đã xong, giờ cậu chỉ cần tuỳ cơ ứng biến.

Nghe tiếng cười khà khà bên cạnh, Hạ Hồng nổi da gà: “Cười gì ghê thế?”

Trần Hựu nhe răng: “Nằm mơ giữa ban ngày chứ sao.”

Hạ Hồng: “…”

Cửa thang máy mở ra, Trần Hựu và Hạ Hồng cùng đi ra ngoài, cậu nhìn quanh hành lang, tầng cao nhất đúng là khác biệt, đèn tường, thảm trải nền, tranh chữ,… So với tầng bốn đúng là một trời một vực.

Mười mấy người đang tụ tập bàn tán ở phía trước.

Tiếu lý tàng đao*, mỗi người phục vụ ở Kim Sắc đều có một quá khứ đau thương, nhưng ở đây, chuyện cũ không đáng một đồng, sẽ chẳng có ai muốn nghe chuyện buồn của nhau.

(*) Ngoài mặt đối với người thì tỏ ra vui vẻ, nhân nghĩa nhưng trong lòng thì đầy hận thù và tìm mọi cách để tiêu diệt người.

Khách hàng muốn hưởng thụ, ông chủ muốn xem giá trị, còn tất cả những thứ khác đều phải giấu dưới đáy quần.

Đêm nay là đêm náo nhiệt nhất, khẩn trương nhất, sặc mùi thuốc súng nhất Kim Sắc. Những người ở đó trang điểm rất tỉ mỉ, ngay cả một sợi tóc cũng không buông tha, chỉ hận không thể thay một lớp da mới, bởi vậy cái người mặc áo thun cổ tròn mười đồng như Trần Hựu lập tức trở nên khác biệt.