Trần Hựu vừa đi vào đã ngửi thấy một mùi hương thanh nhã, cậu kì quái quan sát xung quanh, nếu không có ký ức của nguyên chủ thì cậu còn nghĩ đây là nơi dành cho văn nhân nhã sĩ ngâm thơ uống trà.
Trần Hựu bình tĩnh lại, nhấn nút thang máy, đi thẳng lên tầng bốn.
Mỗi tầng của Kim Sắc đều dành cho loại khách hàng khác nhau, càng lên cao, thân phận khách hàng càng tôn quý, kẻ bị chơi cũng càng ngon miệng.
Còn tầng cao nhất, đó là nơi ông chủ dùng để chiêu đãi khách quý, có thể đi lên đó, không phải kim bài của Kim Sắc thì cũng là người chuẩn bị kế nhiệm.
Nguyên chủ vốn phục vụ ở tầng ba, sau kiếm được nhiều khách hơn, quản lí cho cậu lên tầng bốn, thời gian sau không còn được yêu thích nên lại bị đá về.
Nhưng mà đồng hương của nguyên chủ vẫn đang bấu víu ở tầng bốn, là người có tuyệt chiêu đặc biệt, không thể bắt chước.
Trần Hựu ra khỏi thang máy, vừa hay thấy một người đi ra khỏi phòng, quần da ôm lấy cặp mông cong, đi một bước lắc một cái, da^ʍ không chịu được.
“Tiểu Hồng.”
Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, mặt Hạ Hồng lập tức tái xanh, sau lại đỏ bừng, hắn không quay đầu đi thẳng về phía trước.
Trần Hựu cau mày: “Này, cậu có tiền không? Cho tôi vay một ít.”
Hạ Hồng sững người, hắn quay đầu, không dám tin nhìn chằm chằm Trần Hựu.
“Cậu vay tiền tôi?”
Trần Hựu đi về phía hắn: “Đúng vậy.”
Hạ Hồng hoảng sợ, hắn rất ghét Chu Nhất, không ưa nhìn cậu ta vốn chẳng giàu có lại còn thích ra vẻ thiếu gia, coi thường cái loại như cậu ta.
Bây giờ lại muốn vay tiền hắn, đúng là kì lạ.
“Cậu muốn bao nhiêu?”
Trần Hựu nói một vạn, có quỷ mới biết mục tiêu nhiệm vụ đang ở chỗ nào, cậu còn phải ở thế giới này bao lâu.
Hạ Hồng cau mày: “Nhiều vậy?”
Hắn nghi ngờ: “Không phải cậu muốn bao nuôi thằng nào đó chứ?”
Khóe miệng Trần Hựu giật giật.
Hạ Hồng còn tưởng đã nói trúng tim đen, hắn châm chọc: “Không có tiền còn bày đặt ăn chơi. Cậu có không ít đồ chạy bằng điện đó, tự cung tự cấp đi.”
Trần Hựu ngậm điếu thuốc, rít một hơi: “Cho tôi mượn một vạn đi, lần sau trả cậu một vạn hai.”
Hạ Hồng vừa muốn nói tiếp, lại nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc chỉn chu đi về phía này, lan hoa chỉ cong lên: “Lộ Lộ, cưng nghịch quá, sao lại đứng ở đây?”
Trần Hựu sặc thuốc ho khan: “Lộ Lộ?”
Hạ Hồng thẹn quá hóa giận, lườm cậu một cái, nghiến răng nói: “Bị điên hả? Cậu ho cái gì? Lộ Lộ còn dễ nghe hơn cái tên Hương Hương của cậu!”
Hương Hương? Đệt mẹ! Trần Hựu lảo đảo, gáy đập vào tường.
Ký ức nguyên chủ quá hỗn loạn, cậu không thấy hết được, không biết còn có chuyện này, suýt nữa thì ho ra máu rồi.
Trần Hựu lau nước mắt do vừa ho, không nghe kĩ cuộc nói chuyện giữa Hạ Hồng và người đàn ông gọi là anh Cường, chỉ biết sơ sơ là có mấy nhân vật lớn vừa tới đây.
Tầng nào của Kim Sắc cũng đưa người lên nhưng chưa có ai được giữ lại, Hạ Hồng cũng có chút danh tiếng ở tầng bốn nên mới có tư cách đi thử.
Trần Hựu nhìn Hạ Hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của cậu ta hưng phấn đến mức đỏ bừng.
Cậu gảy gảy tàn thuốc, suy nghĩ.
Cái người ở tầng cao nhất có thể là mục tiêu nhiệm vụ không?
Trần Hựu đứng đây nghĩ vỡ đầu cũng không ra, cậu phải đi xem thử.
Không phải cũng không sao, cùng lắm là bị đuổi ra ngoài như người khác thôi.
Nhưng nếu đúng, tiến độ nhiệm vụ sẽ thoát khỏi con số 0.
Trần Hựu đến gần, Hạ Hồng đang cầm tay Quách Cường, khóe mắt ươn ướt, môi run run, biết ơn nói: “Anh Cường, anh tốt với em quá…”