444: [Đinh, Trần tiên sinh không cần quá để ý, tình trạng thân thể không liên quan đến linh hồn của ngài, huống hồ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi đến thế giới khác.]
Đồng tử dưới mí mắt Trần Hựu chuyển động, đúng vậy, linh hồn là của cậu.
Một lát sau, Trần Hựu bĩnh tĩnh hơn: “Nhiệm vụ là gì?”
[Đinh, thu hoạch giá trị ác niệm.]
Trần Hựu nghe không hiểu: “Nghĩa là sao?”
444: [Đinh, trong lòng mỗi người đều tồn tại giá trị ác niệm, nhiệm vụ của ngài là tìm người có giá trị ác niệm lớn nhất, dùng mọi thủ đoạn lấy đi ác niệm trong lòng người đó. Khi nhiệm vụ hoàn thành, ngài sẽ rời đi sau một khoảng thời gian đếm ngược.]
Trần Hựu nuốt nước bọt: “Tao có thể lý giải mục tiêu là tên sát nhân tâm lý biếи ŧɦái, gϊếŧ người hàng loạt không?”
Chắc chắn rồi! Giá trị ác niệm lớn như vậy, không thể nào là người tốt được.
Hệ thống trầm mặc.
Trần Hựu đấm lên giường, nghiến răng hỏi: “Mục tiêu thế giới đầu tiên là ai?”
[Đinh, lúc mục tiêu xuất hiện, Trần tiên sinh sẽ thấy giá trị ác niệm trên đỉnh đầu người đó, bao gồm cả tư liệu cặn kẽ.]
“Nghe thật mới mẻ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ…” Trần Hựu chép miệng: “Rất ngu ngốc.”
444: […]
Trần Hựu sốt ruột: “Còn muốn bổ sung gì nữa không?”
444: [Đinh, Trần tiên sinh, vì hầu hết khách hàng của tôi đều là người mới, công việc khá bận rộn, bình thường sẽ không online, có việc mời để lại lời nhắn.]
Dường như Trần Hựu đã nhìn thấy tương lai bi thảm của mình.
“Để lại lời nhắn? Mày đùa tao hả, nếu lúc đó tao sắp chết, đợi mày tới tao cũng thối rữa luôn rồi.”
[Đinh, gặp việc lớn sẽ có cảnh báo, Trần tiên sinh yên tâm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ xuất hiện đúng lúc.]
Trần Hựu: “Nếu có chuyện ngoài ý muốn thì sao?”
444: [Đinh, Trần tiên sinh, ngài cần hít sâu, thả lỏng, đừng quá lo lắng.]
Trần Hựu cười nhạt: “Tặng mày một chữ, hẹn gặp lại.”
[Đinh, xem ra môn số học của Trần tiên sinh không tốt lắm.]
Trần Hựu: “…”
Âm thanh khiến người ta cáu kỉnh kia cuối cùng cũng biến mất.
Trần Hựu ló mặt ra từ trong chăn, bên ngoài trời đen thui, bụng cậu đang hát khúc ca đòi mạng.
Tiền nguyên chủ gửi ngân hàng đều đặt trên bàn, tổng cộng ba mươi sáu tệ rưỡi, ngày mai là lúc trả tiền thuê nhà, tổng cộng 1100 tệ.
Trần Hựu cảm thấy vận của cậu không chỉ không chuyển mà còn xấu hơn.
Cậu cầm đống tiền lẻ kia, sửa soạn một chút rồi ra ngoài.
Bên ngoài tiểu khu chính là một loạt nhà hàng, ngân hàng, ven đường bày đầy sạp, ăn mặc ở, cái gì cũng có, hương vị lẫn vào tiếng người nói, nối đuôi nhau trôi nổi trong không trung.
Tiền trong túi Trần Hựu chỉ có một ít, cậu lướt qua vài gian hàng, mua năm đồng đậu phụ thối.
Vừa ngấu nghiến ăn xong, mông Trần Hựu bị vỗ một cái, một đống thịt dán sát sau lưng, có lẽ là gặp phải khách hàng cũ của nguyên chủ.
“Đồ dâʍ đãиɠ, từ xa đã ngửi thấy mùi da^ʍ trên người cưng rồi.”
Trần Hựu nghe thấy tiếng cười da^ʍ dê này liền muốn nôn, cậu sáng suốt không quay đầu, nói đùa, nôn đậu phụ thối ra, năm đồng của cậu đều đổ hết xuống sông xuống bể.
Trên đường cái người đến người đi, tên béo phía sau cũng không cần mặt mũi, không nói lời nào liền cọ, vừa cọ vừa thở gấp: “Mùi gì thế?”
Trần Hựu chậm rì rì đáp: “Đậu phụ thối.”
“Mẹ kiếp, thảo nào thối thế.”
Đối phương bịt mũi, vội vàng chạy.
Trần Hựu nhổ một bãi nước bọt.
Cậu lang thang trên đường không có mục đích, cuối cùng đến nơi nguyên chủ đang làm việc – Kim Sắc.
Có người ra ra vào vào, hơn nửa là đang ôm ấp, tất cả đều là nam.
Trần Hựu bước vào, suy nghĩ cách kiếm chút đồ ăn, sau đó tìm đồng hương của nguyên chủ vay tiền trả tiền nhà.