Trần Hựu là một tên xui xẻo. Khi còn bé, cậu cùng một đám nhóc trong thôn đi trộm dưa, bẻ mía, người khác đều chuồn được, chỉ có mình cậu bị tóm, lúc nào cũng vậy.
Lúc đi học, xung quanh Trần Hựu điên cuồng truyền giấy, giáo viên lại chỉ để ý cậu.
Đến tuổi dậy thì, là độ tuổi muốn yêu đương, trong lớp có rất nhiều cặp, Trần Hựu cũng không kiềm chế được trái tim rạo rực của mình, hẹn nữ sinh đến sân tập.
Đen đủi là, đầu cậu vừa nhô lên đã bị thầy trực đêm tóm được, trở thành người đầu tiên bị phê bình trong lớp, vậy mà tay nhỏ của người ta còn chưa được nắm.
Trần Hựu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ khóc, bởi vì cậu không khóc được, ai ngờ lúc đăng kí vào học viện điện ảnh, cậu lại rút thăm trúng cảnh khóc.
Giấc mộng vào đại học, trượt.
Trần Hựu học lại một năm, vào cao đẳng.
Một ngày mùa đông nào đó, Trần Hựu đột nhiên phát hiện mình thích xem người khác nuôi trym.
Không chỉ nhìn mà còn muốn lấy tay sờ.
Cậu vừa tự khinh bỉ mình, vừa âm thầm đi dạo mấy diễn đàn lớn, dựa vào gương mặt đẹp trai sáng láng mà nhanh chóng hẹn được người chờ ịch.
Sau một phen tự giới thiệu, thì đến lúc kiểm hàng rồi.
Trần Hựu phát hiện mình chẳng những là gay, mà còn là một tên biếи ŧɦái, cậu chỉ thích xem trym.
Cuối cùng, tận thế đến.
Thời gian đó, Trần Hựu cực kỳ uể oải.
Người ta nói mười năm chuyển đại vận, cậu đoán, lúc đó đến rồi.
Kết quả cậu chơi game thâu đêm ở quán net, lúc thức dậy váng đầu hoa mắt, ngã từ trên bàn xuống, đến khi tỉnh lại, cả thế giới đều thay đổi.
Cơ thể không phải của mình, trong đầu bị nhồi nhét kí ức xa lạ, còn có một hệ thống xưng là 444.
Sắc mặt Trần Hựu xanh mét, đồng tử giãn rộng, đây không phải đổi vận, cmn cậu gặp quỷ rồi.
Tá thi hoàn hồn?
Cậu xoay người, úp mặt xuống gối, uể oải nằm sấp.
Chủ nhân của thân thể này tên Chu Nhất, bởi vì cậu ta sinh vào thứ hai, lại mang họ Chu nên mới có tên này.
Vốn dĩ gia cảnh Chu Nhất không tệ, nhưng lúc cậu ta học năm ba cao trung, công ty phá sản, ba bắt đầu cờ bạc gái gú, phạm tội phải vào tù, mẹ cũng lén bỏ theo người đàn ông khác.
Năm ấy, cuộc đời Chu Nhất thay đổi long trời lở đất, cậu ta trở thành con trai của tội phạm, đi bán mông, hút hít, hoàn toàn hư hỏng.
Đầu năm nay gay nhiều như chó, nhu cầu thị trường lớn, mấy kẻ bán mông cũng nhiều thêm.
Cánh cửa đi lên chỉ một, khách hàng yêu cầu nhiều, trò gian trá nhiều, việc làm ăn ngày càng khó khăn.
Chu Nhất vừa tròn hai mươi sáu tuổi, trong cái nghề này cũng tính là già, không so được với mấy tên nhóc trong veo như nước, cậu ta không có tiền, lên cơn nghiện ma túy, uống thuốc tự sát.
Trần Hựu chậc lưỡi, quả thật rất đúng với câu nói kia, không có đau nhất, chỉ có đau hơn.
Cậu sống sắp được hai mươi năm, chưa từng gặp may mắn lần nào, chỉ toàn xui xẻo.
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên: “Đinh, Trần tiên sinh, ngài đã chết đột tử ở thế giới thực rồi.”
Nửa ngày sau Trần Hựu mới nói: “Vậy thì tốt quá.”
Cậu ồn ào với không khí: “Này, ba con bốn, mày thả tao ra đi, tao còn phải tìm thời điểm tốt để đầu thai chuyển thế.”
444: […]
Ba con bốn là cái quái gì?
[Đinh, Trần tiên sinh, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành thì ngài có thể về thế giới thực.]
Trần Hựu không hề do dự: “Tao từ bỏ.”
Giọng máy móc của hệ thống lại vang lên: [Đinh, Trần tiên sinh, ngài không muốn nghĩ thêm chút nữa sao?]
Trần Hựu rít gào trong lòng: “Con mẹ nó mày tìm cho tao cái cơ thể vừa nghiện hút, vừa là MB, tao biết làm kiểu gì?”
[Đinh, tùy ý.]
Trần Hựu: “Há há.”