Từ đầu đến chân, ngoài đôi mắt, toàn thân y đều trắng thuần đến không tì vết. Tóc dài như tuyết, mi dày rủ như tuyết rơi, làn da như ánh trăng nhạt, bộ đồng phục trắng gần như không có họa tiết trang trí dường như cũng chỉ có y mới áp được.
Bạch Vi có phong thái nhã nhặn, vẻ ngoài thoát tục và thanh khiết, nhưng lại tạo cảm giác rất thân thiện, dễ tiếp cận.
Ý nghĩ ấy thoáng qua, Thích Bạch Sương mỉm cười áy náy, chủ động nhận lấy khăn tay: “Cảm ơn anh đã đưa khăn tay, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại.”
Trong đôi mắt đen không thể nhìn thấu điều gì phản chiếu nụ cười dịu dàng của cô, Bạch Vi đáp: “Coi như tặng tiểu thư dẫn đường, không cần trả lại.”
Thích Bạch Sương cụp mí mắt mỏng phiếm hồng xuống, ôm tập hồ sơ trong lòng: “Vậy tôi xin nhận.”
Ánh mắt Bạch Vi dừng ở đuôi mắt cô vài giây: “Không cần cảm ơn, là đội trưởng chúng tôi vô ý va phải Thích dẫn đường trước.”
Y nói tiếp: “Nhiệm vụ gấp, nên đội trưởng chưa kịp xin lỗi tử tế, mong Thích dẫn đường thông cảm.”
“Cũng có lỗi của tôi.” Thích Bạch Sương khẽ cười. “Là tôi bất cẩn.”
Cô do dự, như muốn biện minh cho sự mất mặt ban nãy của mình: “Vì... đau quá nên...”
“Tôi hiểu.” Bạch Vi rất ân cần, môi mỉm cười nhẹ vài phần: “Tiểu thư dẫn đường đến đưa tài liệu sao? Có cần…”
“Đinh, đinh.”
Tiếng chuông thang máy vang lên gián đoạn cuộc trò chuyện, Thích Bạch Sương theo phản xạ nhìn sang, bất ngờ thấy người mà cô đang muốn tìm đang bấm thang máy.
Hạ Trúc Sinh đang bị hai người họ nhìn chằm chằm, lúng túng giải thích: “Dừng lâu quá, thang máy không giữ được nữa.”
Cửa thang vừa đóng lại một chút thì lại bị bật mở.
“Các vị vẫn vào chứ?” Hạ Trúc Sinh hỏi.
“Là Hạ lính gác.” Thích Bạch Sương bất ngờ mừng rỡ, chủ động lên tiếng: “Lâu quá không gặp, Hạ lính gác còn nhớ chậu hoa lần trước tặng tôi không?”
Đúng là trời không tuyệt đường hoa, có vẻ chậu hoa ấy vẫn chưa bị diệt.
“Nhớ chứ.” Hạ Trúc Sinh ngoan ngoãn, giọng yếu ớt: “Thích dẫn đường rất mong chờ chậu hoa đó.”
Ánh mắt Bạch Vi đảo qua hai người họ: “Hai người quen nhau à?”
Hạ Trúc Sinh ngây thơ đáp: “Vâng, đội phó Bạch. Chúng tôi quen nhau khi tặng quà cho nhau trước đây.”
Nụ cười Bạch Vi nhạt đi đôi chút: “Vậy sau này phiền Tiểu Hạ chăm sóc Thích dẫn đường nhé, tiện thể giúp cô ấy xử lý vết thương.”
Anh ta gật đầu: “Vậy Thích dẫn đường, tôi xin phép đi trước.”
Thái độ của Bạch Vi thay đổi nhỏ nhưng rất nhanh, rồi lập tức dừng lại.
Nhưng Thích Bạch Sương không bận tâm.
Cô nói: “Vậy không làm phiền anh nữa.”
Khi Bạch Vi xoay người rời đi, Thích Bạch Sương cũng bước vào thang máy, cánh cửa khép lại, chặn mất bóng dáng Bạch Vi khỏi tầm mắt.
“Thích dẫn đường định lên tầng mấy?”
Giọng Hạ Trúc Sinh kéo sự chú ý của cô trở lại, cô đáp: “Tầng mười hai.”
“Vâng.”
Thích Bạch Sương mỉm cười: “Chúng ta có duyên thật, vừa gặp nhau gần đây lại sớm gặp lại.”
Cô cảm khái: “Không ngờ đồng đội của Hạ lính gác cũng thân thiện như anh vậy.”
Gương mặt thanh tú đến mức khó phân biệt nam nữ của Hạ Trúc Sinh cụp mắt nhìn sàn: “… Vâng.”
Anh ta ngẩng đầu lên: “Thích dẫn đường, tôi có thể giúp cô chữa vết thương không?”
Thích Bạch Sương nhìn anh ta: “Vậy làm phiền anh.”
Một luồng lực vô hình lướt qua má cô, cảm giác mát lạnh thoáng chốc hiện rồi biến mất, vết thương lành lại.
Không ngờ người có tính cách thế này lại có thể gia nhập tổ đặc chiến. Thích Bạch Sương khẽ chạm vào chỗ vừa bị cắt, khả năng của anh ta giống hệt Nữu Nhân Lan.
“Đinh.” Một tiếng vang lên, thang máy đến nơi.
Hạ Trúc Sinh: “Thích dẫn đường cứ đi giao tài liệu trước, tôi sẽ chờ ngoài cửa, sau đó đưa cô về Bộ Hậu cần.”
Ngay từ đầu anh ta đã để ý trán và cổ Thích Bạch Sương lấm tấm mồ hôi, nghĩ thêm chút thì đoán được ngay là cô đã vất vả thế nào khi đi bộ ba cây số dưới trời nắng.
“Vậy thì tốt quá.”
Thích Bạch Sương vui vẻ đồng ý, vừa hay cô cũng muốn hỏi anh ta vài chuyện về chậu hoa kia.