Khi Thích Bạch Sương vừa ra khỏi tòa nhà sau khi giao tài liệu, lập tức nhìn thấy Hạ Trúc Sinh đang đứng cạnh thang máy, mái tóc xanh của anh ta rất bắt mắt.
“Xong rồi.” Thích Bạch Sương bước đến bên cạnh: “Hạ lính gác đợi lâu rồi.”
Hạ Trúc Sinh nhấn nút thang máy: “Không lâu lắm đâu.”
Cả hai bước vào thang máy, Thích Bạch Sương lén quan sát hình ảnh phản chiếu của Hạ Trúc Sinh trong gương thang máy qua khóe mắt, lặng lẽ đánh giá mái tóc dài xõa đến bắp chân của anh ta.
Tóc của anh ta không buộc lại, chỉ thả tự nhiên, trông mềm mại và mượt mà. Màu tóc là màu xanh thẫm, giống như những tầng tầng lớp lớp của rừng trúc rậm rạp, đan xen chồng chất.
Rất đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ lâu một chút sẽ có cảm giác sống động như vật thể sống đang lan tỏa.
Sau khi mô tả chi tiết tình trạng hiện tại của chậu hoa, Thích Bạch Sương nói: “Tôi thật sự rất lo không biết hoa tinh dung còn có thể nở nữa không, mấy ngày nay luôn muốn đi tìm anh, nhưng lại chẳng biết nên tìm ở đâu.”
Hạ Trúc Sinh chậm hơn cô một nhịp mới bước ra khỏi thang máy, khẽ mỉm cười: “Lỗi tại tôi, lần trước tặng hoa quên không nói cách chăm sóc nó.”
Hai người quen nhau trong công viên giữa Tổng Chiến bộ và Bộ Hậu cần. Khi đó Hạ Trúc Sinh chỉ đường cho cô, Thích Bạch Sương đã tặng anh ta một hộp bánh quy vừa mới mua. Không ngờ sau khi Hạ Trúc Sinh nhận bánh lại nói đã nhận quà thì phải đáp lễ, thế là tặng luôn chậu hoa anh ta đang ôm.
Hạ Trúc Sinh nói: “Nó ưa bóng nhưng sợ ẩm, nên đặt ở nơi không có ánh nắng chiếu trực tiếp, khoảng một tuần tưới nước một lần là được.”
Ra đến cổng lớn, anh ta dừng lại, giọng hơi nhẹ: “À… Thích dẫn đường, tôi cõng cô đến trạm xe được không?”
Thích Bạch Sương hơi ngạc nhiên nghiêng đầu sang, ánh mắt lướt qua gương mặt dịu dàng, sạch sẽ có phần nhút nhát của anh ta: “Có vấn đề gì sao?”
Hạ Trúc Sinh chỉ nhỏ nhẹ đáp: “Tôi cảm thấy Thích dẫn đường rất mệt, nên mới hỏi vậy.”
“Cảm ơn Hạ lính gác đã quan tâm, nhưng…” Thích Bạch Sương quả thực có động tâm với đề nghị này, nhưng cảm giác ngại ngùng với cô gần như không tồn tại.
Cô giả vờ từ chối: “Như thế hình như không ổn lắm?”
“Tôi hiểu rồi.”
Thật sao?
Chưa dứt câu, Thích Bạch Sương đã bị anh ta bế bổng lên. Cô khẽ kêu một tiếng, theo phản xạ vòng tay qua cổ anh ta, dựa sát vào l*иg ngực anh ta.
Gương mặt ửng hồng như hoa đào của Thích Bạch Sương lọt vào mắt anh ta, tay Hạ Trúc Sinh hơi run lên rồi nhanh chóng ổn định lại: “Như vậy thì không cần lo lắng tóc tôi cọ vào người cô nữa.”
Trên người anh ta có mùi hương thảo nguyên và vườn hoa, thơm mát dịu nhẹ lại phảng phất hơi lạnh. Ngực áp vào anh ta, cô nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ, sự cộng hưởng ấy khiến thân thể tê dại.
Bất kể anh ta biểu hiện yếu đuối, rụt rè đến đâu, gương mặt trắng trẻo không chút biểu cảm và nhịp tim ổn định của anh ta đều cho thấy một sự tĩnh lặng không thay đổi.
Thích Bạch Sương đặt một tay lên vai anh ta, trong đầu nghĩ thầm một cách hứng thú: Tính cách thật sự của Hạ Trúc Sinh chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài đâu.
“Như vậy…” Thích Bạch Sương nói.
Hạ Trúc Sinh ôm cô bước ra ngoài: “Thích dẫn đường yên tâm.”
Anh ta nói: “Thể lực của tôi đủ để đi hết đoạn đường.”
“Vậy thì làm phiền Hạ lính gác rồi.”
Thích Bạch Sương an tâm dựa trong lòng anh ta.
Tới trạm xe, cô nói lời cảm ơn rồi vứt luôn ý định nhờ anh ta tiễn tiếp, bảo không cần đưa nữa.
Anh ta đồng ý.
Nhưng trước khi rời đi, Hạ Trúc Sinh lại do dự gọi cô lại: “Thích dẫn đường…”
Thích Bạch Sương quay đầu.
Đôi mắt xanh biếc như ao sâu của anh ta không lộ ra biểu cảm rõ ràng: “Đội phó Bạch Vi không giống như những gì cô nghĩ đâu.”
Thích Bạch Sương không đáp lời, ai mà thật sự xem Bạch Vi là người tốt mới là kẻ ngốc.
Xe trung chuyển bắt đầu lăn bánh.