Không ngoài dự đoán, buổi sáng phòng xoa dịu vẫn vắng như thường.
Sau khi giải thích với Kleil rằng không thể ăn trưa cùng nhau, Thích Bạch Sương ngoan ngoãn đến văn phòng Nữu Nhân Lan lấy tài liệu, bắt đầu lên đường.
Tòa hành chính nằm ở Bộ Chính trị, nằm chéo với Bộ Hậu cần, giữa hai bộ bị ngăn cách bởi thang máy trên không khổng lồ có thể chở đồng thời hàng vạn người, bên ngoài còn có vành đai quân sự phòng vệ nghiêm ngặt bao quanh. Vì vậy, Thích Bạch Sương buộc phải đi vòng qua Tổng Chiến bộ hoặc Bộ Trang bị mới có thể đến được tòa hành chính.
Để tránh lính gác, cô chọn đi vòng qua Bộ Trang bị nơi cũng có nhiều người bình thường làm việc hơn.
Cô bắt xe trung chuyển, ngồi khoảng 20 phút rồi xuống, lại tiếp tục đi bộ thêm gần ba cây số, cuối cùng mới bước được vào cổng chính tòa hành chính.
Vừa bước vào cửa, hơi lạnh đã phả thẳng vào mặt, Thích Bạch Sương thoải mái thở ra một hơi. Nhiệt độ cao giữa trưa và quãng đường xa khiến cô không tránh khỏi toát mồ hôi, trong lòng không ngừng càu nhàu quy định chết tiệt “trừ tình huống đặc biệt thì không được đi xe” của tòa hành chính.
Thang máy vừa xuống tầng một, Thích Bạch Sương chuẩn bị bước vào thì đυ.ng phải một người.
Khuy áo vuông bằng hợp kim màu bạc lạnh cứng va vào bờ má vốn còn nóng của cô, sự chênh lệch nhiệt độ rõ rệt khiến cô rùng mình một cái, mà lực va chạm chưa được giảm bớt ấy như thể muốn hất cô ngã ngửa, cả người mất thăng bằng ngã về phía sau.
May mà có một đôi tay vòng qua eo đỡ lấy cô, Thích Bạch Sương mới không bị ngã ngồi xuống đất.
Sống mũi bị va đập mạnh, cảm giác đau buốt không thể phớt lờ, kéo theo cả đôi mắt cũng rưng đỏ, nước mắt không thể kiểm soát mà trào ra.
Đội trưởng Simon Tanya của tiểu đội Phá Tường thuộc tổ đội Đặc Chiến thu tay về, lùi lại một bước, cúi đầu nhìn Thích Bạch Sương, người chỉ cao gần 1m7, vóc dáng cân đối nhưng so với anh ta vẫn gầy nhỏ hơn nhiều.
Mắt cô đỏ hoe, vài giọt lệ như ngọc lăn xuống, sống mũi thanh tú, hai bên gò má đều ửng đỏ, tóc mái lòa xòa dính trên trán vì ướt mồ hôi.
Một vẻ đẹp chật vật đầy vội vã, khiến người ta muốn bóp lấy khuôn mặt cô, bắt cô bật khóc cầu xin, hoặc là nhìn cô trừng phạt kẻ khiến mình trở nên thảm hại như thế.
Điều duy nhất làm phá hỏng vẻ đẹp ấy là vết xước ở cằm cô do trúng phải chiếc huy hiệu gắn trước ngực Simon Tanya, được làm từ kim cương cứng nhất, phần viền chưa được mài kỹ đã cứa nhẹ vào mặt cô.
Ánh mắt Simon Tanya lướt qua bảng tên công tác trước ngực cô: “Là tôi không chú ý đường, xin lỗi Thích dẫn đường.”
Cảm giác nhạy bén của lính gác giúp anh ta nhận ra có người đứng ngoài thang máy trước khi bước ra, nhưng không ngờ cả hai lại cùng vội, mới đυ.ng phải nhau thế này.
Thích Bạch Sương chỉ khẽ gật đầu, cơn đau vẫn chưa tan đi, cô không muốn mở miệng nói chuyện.
Trong mắt mang theo chút bối rối, mà Simon Tanya lại không giỏi an ủi người khác, lúc này cổ tay anh ta còn nhấp nháy ánh đỏ cảnh báo, anh ta chỉ nói: “Bạch Vi, đến chăm sóc Thích dẫn đường một chút.”
Rồi sải bước đi ngay.
“Rõ.” Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng Simon Tanya.
Thiếu niên tóc trắng dài đến eo bước tới trước mặt Thích Bạch Sương, mỉm cười nhẹ nhàng, rút ra một chiếc khăn tay màu lam nhạt: “Tiểu thư dẫn đường, lau nước mắt một chút nhé.”
Bạch Vi nói: “Dù cô khóc cũng rất đẹp, nhưng biết đâu khi cười lại càng đẹp hơn?”
“À…” Thích Bạch Sương vừa định nói gì đó ứng phó, thì thấy y khẽ khép hàng mi dài trắng muốt: “…Thất lễ rồi.”
Y cẩn thận lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt cô, đôi găng tay chiến thuật kín mít vô tình chạm vào da cô, thô ráp và lành lạnh. Bạch Vi chuyên chú, như thể đang lau chùi một vật báu hiếm có.
Cảm nhận được động tác mang hàm ý trấn an ấy, Thích Bạch Sương ngẩng mắt lên, bị khí chất dịu dàng và gần gũi của Bạch Vi thu hút.