Vạn Nhân Mê Bị Nhóm Lính Gác Tranh Đoạt

Chương 8: Mùi của cô thật sự quá mê người

Kleil đỏ bừng mặt, lâng lâng nói: “Tôi muốn làm bạn tốt với cô cả đời này.”

Sau cuộc trò chuyện, Thích Bạch Sương và Kleil bắt đầu xếp hàng lấy cơm.

Số lượng lính gác và người bình thường chia đều một nửa. Tất cả lính gác khi đủ hai mươi tuổi đều bắt buộc phải nhập ngũ, trở thành quân dự bị tại khu chiến tuyến, nếu không sẽ không được quyền mua và sử dụng thuốc mô phỏng người dẫn đường. Còn những lính gác có tinh thần lực từ cấp A trở lên sẽ được đưa đến Đảo Thiên Không.

Đảo Thiên Không là một đảo nhân tạo, lơ lửng ở độ cao hàng nghìn mét trên bầu trời, hoàn toàn cắt đứt sự liên hệ giữa lính gác nhập ngũ và thế giới bên ngoài. Nhiệm vụ của hòn đảo này là bồi dưỡng lính gác cấp cao, đưa những “cỗ máy chiến đấu” đủ tiêu chuẩn tới các khu chiến sự lớn.

Bộ Tổng chiến, Hậu cần, Trang bị và Chính trị chia Đảo Thiên Không thành bốn khu. Trong đó, Bộ Tổng chiến lại phân nhánh thành Tổ bộ binh, Tổ không quân, Tổ hải quân và Tổ đặc chiến. Khác với các tổ khác, Tổ đặc chiến là nơi tập hợp những mũi dao sắc bén nhất, ở đó quân kỷ được nới lỏng đến mức mạnh được yếu thua, kẻ mạnh mới có tiếng nói.

Sàn đấu sinh tử vốn không phù hợp với quy định quân đội, chính là biểu hiện đặc biệt của Tổ đặc chiến.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, khi bước ra khỏi thang máy và đứng trước cửa ký túc xá, Thích Bạch Sương chợt cảm thấy hoa mắt.

Khi lấy lại tinh thần cô mới phát hiện mình bị đè lên cánh cửa, người phía sau ép sát vào thắt lưng rồi nắm lấy cổ tay trái của Thích Bạch Sương bẻ ra sau. Tay còn lại vốn đang định mở cửa lại bị một người khác giữ chặt.

Cơ thể nghiêng về phía trước, vai chạm cửa, đầu hơi nghiêng sang trái tựa vào tấm cửa kim loại. Thắt lưng bị ép phải cong nhẹ xuống, chiếc váy bó sát làm lộ rõ đường cong mảnh mai, đó là một tư thế bị chiếm giữ, bị bắt buộc bẻ cong đầy tinh tế và mê hoặc.

Âm thanh rêи ɾỉ nghèn nghẹn nơi cổ họng cô thu hút sự chú ý của người bên trái. Một cái đầu tóc vàng rực rỡ áp sát vào mặt Thích Bạch Sương.

Thiếu niên mỉm cười tươi tắn, trông chẳng có chút nào giống người đang uy hϊếp người khác: “Thích dẫn đường thấy đau lắm à?”

Giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ: “Vậy thì mời bọn tôi vào đi.”

Khoảng cách càng gần, càng có thể ngửi thấy mùi hương ấm áp trên người cô, như thể tỏa ra từ xương tủy và máu thịt. Hương thơm đó ngọt ngào nhưng không ngấy, khiến thiếu niên không thể cưỡng lại việc tiến đến gần, rồi gần thêm nữa.

Thích Bạch Sương phản ứng chậm một nhịp, khi cảm nhận được hơi thở nóng ẩm nơi cổ khiến cô khẽ rùng mình. Ngay sau đó, một chiếc lưỡi mát lạnh mang theo đầu gai nhẹ nhàng liếʍ lên cằm cô, cảm giác nhám đặc trưng của loài mèo vẫn khiến làn da cô ửng đỏ.

“A, thật xin lỗi.” Thiếu niên vòng tay ôm lấy vòng eo mềm nhũn của cô: “Mùi của cô thật sự quá mê người, tôi không nhịn được nên nếm thử một chút.”

“Tôi là Enno Guang Enkars, mùi hương của cô nói với tôi rằng, chúng ta rất thích hợp để trở thành bạn đời.”

Khứu giác của động vật họ mèo còn nhạy hơn cả loài chó.

Thiếu niên có ngũ quan sắc nét, khuôn mặt tuấn tú, hoàn toàn không nhận ra việc mình vừa làm là vô cùng quá đáng đối với một người lần đầu gặp mặt.

Thích Bạch Sương ngẩng đầu nhìn hắn: “Có thể buông tôi ra được không?”

Tựa như cho dù có bị đối xử quá mức thế nào cũng sẽ không tức giận, cảm xúc của Thích Bạch Sương vẫn cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Guang ngứa răng, chỉ muốn ngậm lấy miếng thịt thơm mềm trên người cô, từ từ nhấm nháp, cắn nhẹ đến chảy nước mắt.

Đồng tử ánh lên như mèo con phấn khích, l*иg ngực Guang phập phồng dữ dội. Khi hắn chuẩn bị phát tiết cảm xúc, liền bị người bên cạnh đá văng ra ngoài.

Được giải cứu, Thích Bạch Sương hơi cảm thấy tiếc nuối, đúng là không được, mới trêu ghẹo chút đã mất kiểm soát rồi, còn non lắm. Chỉ mới ngửi thấy mùi thơm đã thế này, đúng là không đủ định lực.