Thích Bạch Sương nhẹ giọng: “Cảm ơn vì đã chữa trị vết thương ở eo cho tôi.”
Anh ta không đáp.
Sau khi điều chỉnh lại nét mặt, Thích Bạch Sương bắt đầu dọn lại đống đồ lộn xộn trên bàn, Nữu Nhân Lan là một người có đầy rẫy giới hạn, cực kỳ khó gần.
Ngay lần đầu gặp mặt đã yêu cầu cô không được gọi là trưởng khoa Nữu Nhân Lan, khi canh gác thì không cho gọi “ngài”, còn nói ghét người khác đến quá gần. Ấy thế mà khi cô làm xoa dịu cho lính gác trong phòng thí nghiệm, anh ta lại đứng bên cạnh theo dõi cả quá trình, sau đó mỉa mai rằng có vài lính gác vì chút ngọt ngào mà diễn trò đến mức đáng khinh.
Vì vậy khi nãy trò chuyện, Nữu Nhân Lan ngồi trên ghế sofa, còn cô thì đứng bên cạnh.
Tóm lại, ngoài việc có thể chữa vài vết thương nhỏ và sở hữu khuôn mặt dễ nhìn, thì Nữu Nhân Lan xứng đáng được gọi là vị cấp trên không ai muốn chạm mặt nhất ở Đảo Thiên Không.
Danh hiệu này do bạn ăn trưa của cô là Kleil đặt.
Thích Bạch Sương liếc nhìn quang não, đáp lại lời mời ăn trưa mà Kleil vừa gửi, nếu chần chừ thêm chút nữa là tan làm rồi.
…
“Tiểu Thất, bên này!”
Kleil chạy bước nhỏ tới, khoác tay cô, nụ cười rạng rỡ: “Quả nhiên chỉ cần thấy cô là trái tim mỏi mệt vì đi làm cả buổi sáng của tôi được chữa lành ngay.”
Là một người mê nhan sắc chính hiệu, ngay từ lần đầu Kleil gặp Thích Bạch Sương đã kinh diễm đến ngây người, quyết tâm trở thành bạn của đại mỹ nhân.
Thấy sự mỏi mệt ẩn trong gương mặt Kleil, Thích Bạch Sương hỏi: “Sáng nay cô bận lắm à? Trông cô có vẻ mệt mỏi.”
Nhắc đến việc đó, Kleil như bừng tỉnh: “Đám lính gác ấy toàn lũ chó điên, nhất là bên đội đặc chiến, sáng nay có hai tên lên võ đài đánh nhau, cuối cùng ra tay quá nặng…”
“Là…” Thích Bạch Sương ngập ngừng: “Bị thương nặng sao?”
“Không đâu.” Kleil nói lạnh tanh: “Một người chết ngay vì không cứu được, người kia thì chỉ bị thương nhẹ. Dù sao người chết cũng là lính gác đã dị hóa nặng, người còn lại sẽ chẳng bị trừng phạt gì đâu, sáng nay còn thấy hắn đi lại tự do bên bộ phận hậu cần.”
Lính gác là vật phẩm tiêu hao không thiếu, những người dị hóa nghiêm trọng thì chẳng khác nào khối u, trừ khi là thiên tài xuất chúng, bằng không chẳng ai coi trọng.
Dẫn đường thì lại chỉ có thể thiết lập liên kết tinh thần sâu với một lính gác duy nhất, mà chỉ cần đạt tới mức xoa dịu trung bình đã là ân huệ rất lớn rồi.
Giọng Kleil nhanh chóng trở lại vui vẻ: “Không nói mấy chuyện đó nữa, còn cô thì sao? Tôi nghe chuyện bên cô xong mà hết hồn luôn.”
“Lính gác mất kiểm soát thực sự rất nguy hiểm.”
Thấy Kleil không muốn nhắc thêm, Thích Bạch Sương cũng không gặng hỏi, cô vốn không phải kiểu người tò mò.
“Chuyện xảy ra quá bất ngờ, tôi cũng không ngờ sẽ như vậy.” Cô nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “... Anh ta còn bị phạt nữa.”
Kleil dứt khoát: “Vậy thì chắc chắn là do lỗi của anh ta!”
Nghe ra trong lòng cô vẫn còn chút áy náy, Kleil nhấn mạnh thêm lần nữa: “Tiểu Thất, cô nhất định đừng mềm lòng. Đối xử với lính gác không cần quá dịu dàng, bọn họ đều là đám điên cả.”
“Tuyệt đối đừng vì một chút mềm lòng mà làm xoa dịu trung bình, cũng đừng tùy tiện bị dụ dỗ đi làm liên kết tinh thần.” Kleil cũng nhìn cô, giọng đầy nghiêm túc.
Liên kết tinh thần giữa người dẫn đường và lính gác không chỉ là chiến hữu thân thiết, mà còn là bạn đời về cả tinh thần lẫn thể xác, cùng chia sẻ sinh tử.
Thích Bạch Sương mỉm cười: “Đều nghe theo cô giáo Kleil.”
Hiện tại chuyện này vẫn chưa công khai, chỉ có rất ít người biết Thích Bạch Sương không phải là người dẫn đường thực sự. Dù cô có thể thực hiện xoa dịu, nhưng lại hoàn toàn không thể thiết lập liên kết tinh thần hai chiều với lính gác.
Lính gác dẫn đường, thể chất đặc thù, hai người đan chéo ở bên nhau, Thích Bạch Sương có thể cảm nhận được cuộc sống sau này của cô sẽ chẳng hề yên ổn.