Cô vịn vào người bên phải để đứng vững, vừa định mở miệng cảm ơn thì sững người lại khi nhận ra gương mặt đối phương giống hệt Guang. Còn chưa kịp nói gì, đối phương đã mạnh tay nắm lấy ngón tay cô, ép cô mở cửa phòng.
Enno Nuo Enkars lạnh lùng nhìn người anh trai song sinh: “Cô ấy là người dẫn đường, chú ý lời nói và hành vi của anh.”
Việc tự ý tìm gặp Thích Bạch Sương lúc này là hành vi vượt giới hạn. Nếu Guang còn quá trớn nữa, cả hai người bọn họ sẽ bị nhốt vào phòng biệt giam.
Nuo nói: “Đừng quên mục đích chúng ta đến đây.”
Do Jaca biết được sự tồn tại của Thích Bạch Sương, Guang vốn bất hòa với Jaca nên sau khi bị thương nặng trong lần làm nhiệm vụ này, đã trực tiếp tìm đến cô.
Vì hiểu rõ tính cách anh trai mình, Nuo cũng đi theo.
Kết quả đúng như anh ta dự đoán.
Nuo dùng một tay giữ eo Thích Bạch Sương, tay còn lại khoác lên vai cô, nửa cưỡng ép kéo cô vào phòng ký túc xá.
Guang đi sau nhíu mày, khó chịu nhìn cảnh anh mình ôm nửa người cô như vậy.
Họ là anh em song sinh, nhưng Guang vẫn luôn thấy gai mắt với vẻ đạo mạo giả tạo của Nuo.
Cảm xúc, xúc giác, thậm chí ký ức cũng có thể chia sẻ, hắn phấn khích đến phát điên, dù từ trước đến nay chưa từng kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng trong tình huống thế này, Nuo lại vẫn giữ bộ dạng điềm tĩnh, tự chủ đến giả dối.
Thật nực cười.
Vừa vào phòng, Thích Bạch Sương thử đẩy nhẹ để thoát khỏi sự khống chế của Nuo, nhưng ngoài dự đoán, cô vừa nhúc nhích anh ta đã lập tức buông tay.
Mới chỉ sáu giờ, ánh sáng vẫn còn rất rõ. Thích Bạch Sương xoay người lại, thấy rõ khuyên tai đơn đeo ở vành tai trái của Guang, gương mặt giống hệt Nuo.
Thích Bạch Sương vén nhẹ mái tóc dài trước ngực, giọng điềm đạm: “Hai người tìm tôi có việc gì sao? Có lẽ chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện đàng hoàng.”
Thái độ bao dung như đang nhẫn nại với một đứa trẻ làm nũng khiến Guang thoáng sững người, sau đó nghiêng đầu cười khẽ, mái tóc vàng óng như lúa mì dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.
Jaca hay gì gì đó, hắn đều đã vứt khỏi đầu.
“Làm bạn đời với tôi đi.” Lúc này đôi mắt xanh nhạt của Guang sáng lấp lánh: “Tôi hai mươi mốt tuổi, cao một mét tám lăm, cân nặng một năm mươi.”
“Tôi là thành viên của đội Tinh Diễm thuộc Tổ đặc chiến, tinh thần thể là báo săn.” Hắn lại bổ sung, “Tôi còn là trai tân, cả tôi và Nuo đều vậy.”
Một con báo lớn đốm đen rõ rệt ngồi trước mặt đội Tinh Diễm. Nó có mảng lông nền vàng kim sáng rực giống hệt màu tóc chủ nhân, trên khuôn mặt có vệt trắng quanh mắt, vằn đen chạy từ khóe mắt dọc theo sống mũi.
Nó ngẩng đầu nhìn Thích Bạch Sương, lông mượt mà óng ánh, tai tròn khẽ rung động. Chiếc đuôi dài với vòng lông đen chậm rãi vẫy nhẹ, quấn quanh cổ chân cô.
Guang nói tiếp: “Tinh thần vực của tôi và Nuo liên kết với nhau, có thể xem như một thể thống nhất. Nên nếu làm liên kết tinh thần với tôi, thì cũng đồng nghĩa là cô có hai lính gác chuyên biệt.”
Nuo đứng bên cạnh theo dõi hành vi của hắn, không tỏ vẻ gì hứng thú, cũng không nói một lời.
Con báo tinh thần thể đứng dậy, cơ thể thon dài uyển chuyển, từng bước đi uyển chuyển tiến lại gần Thích Bạch Sương, cọ nhẹ quanh chân cô, cuối cùng dừng lại bên người cô, phát ra tiếng gừ gừ trong cổ họng.
Chiêu trò dụ dỗ này, Thích Bạch Sương không cưỡng lại được cám dỗ ấy, cô đưa tay ra chơi tai con báo. Đôi tai tròn bị cô kẹp giữa ngón tay, vuốt từ dưới lên trên vài lần rồi xoay sang xoa mạnh ở gốc tai, khiến nó không ngừng rung tai.
Một con báo vừa đẹp lại vừa mạnh mẽ, ai mà không yêu thích chứ? Nhưng tiếc là: “Lính gác Guang Enkars, quy định của Đảo Thiên Không là người dẫn đường không được tùy tiện thiết lập liên kết tinh thần với lính gác.”
“Gọi tôi là Guang thôi.” Không rõ vì sao, vành tai hắn đỏ bừng, kéo theo cả phần cổ cũng ửng hồng.